Sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa vang lên một hồi âm thanh khua chiêng gõ trống ầm ỹ.
Phong Linh lật người, rút gối đầu ra che mặt, chân đạp đạp con trai đang nằm ngủ bên cạnh, cất tiếng nói mơ hồ không rõ: “Đi ra ngoài xem có chuyện gì đi”
“Ai nha, người ta đang ngủ mà, nương đi đi.” Bảo Bảo lật người, ngủ tiếp. Nhưng không ngờ, Phong Linh đạp hắn một cước ngã xuống đất. “Tiểu tử chết toi, bảo ngươi đi thì đi đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Bảo Bảo mơ mơ màng màng đứng dậy, xoa cái mông nhỏ bị đau, ai oán nhìn nữ nhân nằm ngủ trên giường, lắc đầu: “Nương nhất định không phải mẹ ruột của con.”
Mặc vào chiếc áo Phong Linh tự tay làm cho nó, Bảo Bảo gãi gãi đầu, đi vào trong sân mở cửa chính.
Khi thấy được tình cảnh bên ngoài thì hai mắt nó trợn tròn, miệng há thật to. Ngay sau đó, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng chạy về phòng, bò lên giường dùng sức lay Phong Linh: “Nương! Mau dậy đi! Nương! Đừng ngủ nữa, người kia đến thật rồi kìa!”
“Người nào?”
“Người muốn kết hôn với nương đấy!”
Bỗng chốc, Phong Linh tóc tai rối bời bật dậy. “Cái gì?! Tên khốn đó tới thật?” Tay vội chân loạn mặc quần áo, nàng quyết đoán đẩy cửa sau: “Con trai, mau mang theo ngân phiếu!”
Bảo Bảo lấy từ dưới giường ra một tập giấy nhét vào ngực, dùng sức gật đầu: “Nương, chạy thôi!”
“Ừ”
Hai mẹ con vừa mới leo lên cửa sổ thì cửa chính liền bị một người đá văng ra.
Hai người cả kinh, cứng ngắc quay đầu lại, thấy một nam nhân cao lớn, càn rỡ đứng dựa vào cạnh cửa thì hít một hơi khí lạnh.
“Ha ha, muốn chạy trốn?” Nam nhân tiến đến gần từng bước một, hai mắt lãnh khốc, tàn nhẫn, tản mát ra vẻ khát máu như khi đối diện với con mồi. Trong lòng Phong Linh “đông đông đông” nhảy loạn một hồi, nàng theo bản năng kéo Bảo Bảo lại. “Ai làm người đó chịu, người đắc tội ngươi là ta, không cho ngươi tổn thương đến con ta!”
Hắn cười khẽ, nụ cười làm cho người khác phát run: “Lời nói của ta không ai dám hoài nghi! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là vợ thứ chín của ta!”
Phong Linh giương mắt nhìn hắn, thứ, thứ chín?!
Tám người vợ trước đi đâu rồi? Toàn bộ đều bỏ?!
Bảo Bảo nhìn chằm chằm nam nhân như dã thú trước mặt, lông mày nhỏ nhíu chặt.
Phong Linh vội vàng vắt hết óc nói: “Làm ơn, tướng công ta còn chưa chết, làm sao ta có thể làm vợ kế của ngươi được? Chẳng qua chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ nên ta mới giận dỗi mang theo con trai rời nhà trốn đi! Tướng công của ta sau khi biết cũng đã đuổi theo đến đây, hắn hiện tại đang ở trong thành rồi!”
Nam nhân cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin?” Ngay sau đó hắn đi tới, nhướng mày nhìn Bảo Bảo: “Tiểu tử, nói cho ta biết, cha của ngươi ở đâu? Nếu ngươi dám gạt ta, ta liền vất ngươi xuống nước làm mồi cho cá!”
Hai con mắt xoay tròn, Bảo Bảo lập tức bày ra dáng vẻ sợ hãi, núp trong ngực Phong Linh, thân thể nho nhỏ run lẩy bẩy: “Cha… Cha thực sự đang ở trong thành, nương thật hung dữ, không để cho cha vào cửa, ta….. ta rất nhớ cha…..” Nói xong, “Oa” một tiếng khóc lên.
“Cha! Cha đang ở đâu, Bảo Bảo sợ lắm, có người xấu bắt nạt Bảo Bảo…”
Nhìn con trai đóng kịch, Phong Linh cũng không thua kém, cố ép ra vài giọt lệ: “A, cái đồ quỷ đáng chết, thời điểm nên tới thì không đến, đợi đến khi lão nương bị người khác đoạt đi rồi ngươi mới xuất hiện sao? Ai… Mạng của ta thật là khổ…”
“Nương… Mệnh Bảo Bảo thật là khổ …”
“Con trai… đều do nương, nương không nên mang con bỏ nhà đi …”
Nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc, nam nhân không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày.