Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 92: Viện binh



“Dập Tuyên, ngươi lại có thể vì Phong Tam Nương mà ở chỗ này thảo luận về động cơ giết người với ta sao?” Dạ Vô Hàm nhìn lướt qua hắn, không chút để ý nói: “Chưa từng thấy chuyện gì khiến ngươi nghiêm túc như vậy.”

“Vương huynh!” Dạ Dập Tuyên ngồi xuống bên cạnh hắn, khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra chút nóng nảy: “Thật ra trong lòng huynh rõ hơn ai khác, nàng là người không có khả năng giết người nhất!”

“Được rồi.” Dạ Dập Tuyên khoát khoát tay, hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều. Thứ nhất, đây là việc nhà của hắn, hắn không muốn người khác tham gia vào; thứ hai, chính là hắn không muốn thảo luận cùng người đàn ông khác về chuyện có liên quan đến nàng, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng không được.

Dạ DậpTuyên biết tính tình của hắn, khẽ cắn răng, nuốt những lời muốn nói xuống, nhưng tâm lại bắt đầu đau nhói. Cũng không biết nữ nhân ngu ngốc kia ở trong tù thế nào, ở trong đó vừa có chuột, vừa có gián, nàng nhất định là sợ đén hét to. Càng suy nghĩ hắn càng thấy bất an.

Dạ Vô Hàm do dự một lúc, vẫn là nhịn không được mở miệng: “Đệ là cứu binh tên tiểu tử kia kêu đến à? Nó đâu, đi đâu rồi?”

Dạ Dập Tuyên ngẩn ra: “Không trở lại sao? Bảo Bảo lưu lại lời nhắn ở cửa phủ của đệ rồi sau đó rời đi.”

Sắc mặt Dạ Vô Hàm có chút khó coi, lập tức gọi Phi Ưng ra: “Nhanh đi tìm Bảo Bảo, nếu phải trói thì trói về cho Bổn vương!”

“Dạ!”

Phi Ưng lui ra.

Dạ Dập Tuyên nhìn hắn có thâm ý: “Vương huynh, huynh đối với Bảo Bảo, có vẻ như so với nữ nhi kia của huynh còn để tâm nhiều hơn. Yêu ai yêu cả đường đi sao?”

Dạ Vô Hàm liếc hắn một cái: “Nhìn đệ có vẻ thật rảnh rỗi, có phải ta nên xin ý chỉ của phụ hoàng, ban hôn cho đệ cùng vị Quan tiểu thư kia?”

Ánh mắt Dạ Dập Tuyên trở nên buồn bã, quay mặt đi: “Người nàng thích là huynh, huynh cũng không phải là không biết.”

“Nàng thích là “Vương gia”, là ta hay ngươi cũng đâu có sự khác biệt.” Dạ Vô Hàm nói đến đây liền đứng dậy: “Không muốn đi thhì ngủ ở đây một đêm, phòng của đệ vẫn ở chỗ đó.”

“Vâng.” Dạ Dập Tuyên hất đầu một cái, tạm thời bỏ qua chuyện của Quan Dư Tinh. Trong lòng lại tính toán như thế nào mới có thể khuyen được Vương huynh thả người.

Lúc này, quản gia chạy đến thông báo: “Vương gia, Cảnh Vương đến rồi!”

“Cảnh vương thúc?” Hai người sửng sốt một lúc, không hẹn mà cùng nhíu mày, thật đúng là khách hiếm a, trừ vào triều thì Vương thúc hầu như rất ít khi rời Vương phủ của mình, đừng nói là đi dạo chơi.

Dạ Vô Hàm giấu đi sự kinh ngạc trong mắt: “Mời Cảnh Vương thúc vào.”

Dạ Dập Tuyên lại gần, nhỏ giọng nói: “Vương huynh, hắn đến trễ như vậy, khẳng định là không có chuyện tốt! Huynh phải đề phòng chút.”

“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu.

Trên hành lang vang vọng tiếng bánh xe lăn chuyển động. Sau đó, Trương Tam đầy Dạ Mặc Cảnh tiến vào, trên người hắn khoác áo choàng, trên đùi đắp một cái chăn dầy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

“Vương thúc.” Hai người đứng trong sảnh cùng thi lễ.

Dạ Mặc Cảnh cũng không nói nhiều, mở miệng liền nói vào vấn đề chính: “Vô Hàm, Phong Tam Nương bị giam lại rồi à?”

Hai người ngẩn ra, chân mày Dạ Vô Hàm càng cau chặt lại, rồi chợt nhoẻn miệng cười: “Tai mắt của Vương thúc thật nhiều, mới một lúc mà đã biết rõ chuyện trong phủ của cháu.”

Đối với sự châm chọc của hắn, Dạ Mặc Cảnh chỉ cười nhạt: “Đừng hiểu nhầm, Bổn Vương không đặt tai mắt gì trong phủ này cả, cho dù có, hiện tại cũng sẽ không đến đây để người khác hoài nghi.”

Dạ Dập Tuyên cười lạnh: “Vương thúc, thúc sẽ khiến cháu nghĩ là, Vương thúc đến đây để thay Phong Tam Nương cầu tình.”

Ai ngờ, Dạ Mặc Cảnh lại thực sự gật đầu: “Không sai, Bổn vương đến là muốn cầu xin giúp nàng.”

Lời của hắn vượt qua dự liệu của hai người. Dạ Vô Hàm nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch: “Một Phong Tam Nương nho nhỏ nhưng thể diện thật lớn, lại có thể khiến Vương thúc tới đây để thuyết tình?”

“Ha ha.” Dạ Mặc Cảnh cười khẽ, không chút để ý nói: “Bổn vương rất hợp ý với hai mẹ con họ, không biết Vô Hàm có nể chút mặt mũi của ta.”

Vừa nghe Dạ Vô Hàm liền hiểu.

Thì ra Bảo Bảo thông báo cho cả Dạ Mặc Cảnh, hắn thật đúng là không biết tiểu tử kia có bản lãnh lớn đến vậy!

Một lúc sau, hắn ngước mắt lên hỏi: “Bảo Bảo đâu?”

Dạ Mặc Cảnh nghiêng đầu quét mắt nhìn Trương Tam, người sau hiểu ý, xoay người bước ra ngoài.

Không lâu sau, Bảo Bảo khí thế mười phần ngồi trên vai Trương Tam trở lại.

Lúc nhảy xuống còn quay đầu cười một tiếng: “Cảm ơn Tam ca.”

Đến khi ngoái đầu nhìn lại, tiểu tử kia đã thu lại nụ cười, giọng điệu xa cách, cất dấu nhàn nhạt địch ý: “Hàm Vương, nương ta là trong sạch, mời ngài thả người ra.”

Dạ Vô Hàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tiểu tử đang tức giận trước mặt: “Chỉ bằng một câu nói “trong sạch” của ngươi?”

Bảo Bảo bình tĩnh giơ lên một ngón tay: “Cho ta một ngày, ta chắc chắn sẽ giao hung thủ ra cho ngươi!”

Dạ Vô Hàm nhếch mày: “Một ngày? Nếu như ngươi không tìm được?”

Ánh mắt Bảo Bảo càng kiên định, âm thanh vang dội: “Không tìm được, ta nguyện ý gánh tội thay nương ta! Nếu như Hàm Vương điện hạ muốn đầu của ta, ta cũng sẵn sàng tặng cho ngươi!”

Ba nam nhân khỏi khâm phục, đồng thời cũng bị khí thế của tiểu tử làm cho chấn động.

Nếu như, mình có đứa con như thế nàu, như vậy…

Ai, đáng tiếc, chỉ là “nếu như”. Người cha không biết mặt kia, thật là may mắn.

Lúc này, Dạ Dập Tuyên tiến lên, đứng bên cạnh cậu bé: “Vương huynh, đệ đảm bảo thay tiểu tử này!”

Dạ Mặc Cảnh cười nhạt: “Tính cả thêm cả Bổn vương nữa!”

Ngực Dạ Vô Hàm không khỏi có chút trướng, giống như, mọi người đều ủng hộ nàng, chỉ có hắn là người tệ nhất! Hắn không khỏi bắt đầu mâu thuẫn.

Hắn cười lạnh: “Được, có hai vị Vương gia đảm bảo như thế thì dễ nói chuyện rồi.” Ánh mắt hắn lạnh dần, nhìn Bảo Bảo: “Khoảng giờ này ngày mai, ngươi sẽ phải lôi cái “chân tướng” đó ra, nếu không, chuyện mẹ con hai người, ai tới cầu tình cũng vô dụng!” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Bảo Bảo nhìn bóng lưng bĩu môi, hừ, nó nhất định sẽ tìm ra chân tướng, nó sẽ khiến cho người bắt nạt hai mẹ con nó phải khóc có tiết tấu!

Bảo Bảo xoay người lại, khom người rất lễ phép với Dạ Dập Tuyên và Dạ Mặc Cảnh: “Cảm ơn hai vị Vương gia thúc thúc.”

Dạ Mặc Cảnh cười cười: “Bổn vương thật sự thưởng thức lòng hiếu thảo của tiểu tử ngươi đấy.” Rồi hơi ngước mắt nhìn Dạ Dập Tuyên không nói thêm gì nữa. Trương Tam đẩy hắn đi ra khỏi thính sảnh.

Dạ Dập Tuyên vỗ vỗ đầu Bảo Bảo, cười nói: “Có gì cần trợ giúp thì cứ nói, ta sẽ ở chỗ này cùng ngươi!”

“Cám ơn Tuyên thúc thúc.” Bảo Bảo chắc chắn nói: “Ta sẽ trả lại sự trong sạch cho nương!” Đồng thời trong lòng cũng âm thâm ra một quyết định…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.