Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 134: Đừng để người khác hiểu lầm là người bị khuyết tật



- Tại sao tôi phải quỳ?

Mỹ Lan tức tối dậm chân bình bịch dưới sàn, khuôn mặt đã cau có tới mức khó coi

Chàng trai này là cái thá gì mà dám ra lệnh cô ta? Không quỳ thì làm gì nhau? Tính đánh nhau à?

- Tôi không nhắc lại lần thứ hai

Ánh mắt lạnh lùng của Di quét ngang qua khiến cho Mỹ Lan hơi khựng người lại một chút, nhưng cô ta nhất định không quỳ là không quỳ

Cô ta không tin Thiên Di dám đánh phụ nữ ở nơi đông người như thế này

Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra cơ mà, Mỹ Lan đã nhầm to khi tin vào điều không tưởng ấy Liếc mắt một cái, Thiên Di nhanh chóng đá vào phía sau khủy chân của cô ta Không giữ được thăng bằng, Mỹ Lan khụy người quỳ gối trước mặt Khánh Tường, đôi mắt mở to ra vì ngạc nhiên

Cái quái gì vậy? Người đàn ông này dám ra tay thật sao?

- Bây giờ muốn tự nói hay muốn tôi banh miệng cô ra hả?

Mặc cho lời đe dọa của Di, Mỹ Lan vẫn kiên cường không hé răng nói một lời, quỳ đã là nhục nhã lắm rồi Cô ta là một người kiêu ngạo và hống hách nên trước giờ chưa hề nói một câu xin lỗi đến bất kì ai, ngay cả cha mẹ của cô ta cũng chưa từng bắt phải xin lỗi, người phụ nữ này là cái thá gì?

- Ngoan cố nhỉ?

Thiên Di cười, một nụ cười ma mị mê hoặc lòng người, lấy trong túi ra một con dao rọc giấy, nhẹ nhàng áp cái thứ lạnh băng ấy vào miệng của Mỹ Lan, thích thú nói

- Tôi vừa mua một con dao ở cửa tiệm kế bên, không biết nó có sắc bén như người ta quảng cáo không nhỉ? Hay để thử trên da mặt của cô vậy

Vân vê con dao trên tay, lăn cái thứ lạnh băng đó qua lại trên mặt Mỹ Lan một cách chầm chậm để cô ta hiểu được cảm giác sắp được phẫu thuật là thế nào

- AAAAAAAA

Rồi đột nhiên, đầu nhọn của lưỡi dao đâm thẳng vào gò má cao gầy trắng trẻo của Mỹ Lan, bên trong tuôn ra một thứ dịch gì đó đo đỏ và tanh như máu người Mũi dao cứ thế di chuyển xuống phía dưới giống như muốn khoét sâu hơn vết thương

- Tôi tôi xin lỗi

Cơn đau truyền thẳng tới đại não khiến cho Mỹ Lan kêu gào trong đau đớn, tay đưa lên giữ chặt lấy con dao trong tay Thiên Di, máu cũng đã thấm đỏ đôi bàn tay trắng ngần sau đó nhỏ từng giọt xuống mặt đất

Khung cảnh máu me thật đáng sợ

- Chó ngoan là phải biết nghe lời, coi bộ cô còn ngu hơn lũ chó dại chạy ngoài đường nữa

Chơi chán rồi, Thiên Di nhếch mép buông tay ra, chán ghét nhìn dòng máu đỏ tươi trên tay mình, cô nhìn liếc xung quanh rồi không ngần ngại cầm áo khoác của Mỹ Lan lên để lau chùi đi Khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh tởm

Sau đó quăng chiếc áo vào mặt của Mỹ Lan, kiêu ngạo nói

- May mắn là bảo bối của tôi không bị thương, nếu không thì tôi đảm bảo cô không thể ra khỏi cái trung tâm này đâu

Tiêu soái ôm eo Khánh Tường rời đi, cơ mà Di cũng còn ráng quay lại nhìn Mỹ Lan cười, một nụ cười của sự kinh bỉ sau đó lạnh nhạt nói

- Lần sau ra đường nhớ mang đầy đủ não, mắt, miệng và tai theo để người ta không lầm là người bị khuyết tật nhé

- --------------------------

Mọi người có muốn ra thêm chương nữa trong ngày hôm nay không nạ nhớ like và bỏ phiếu nhiệt tình cho Minh để đón đọc chương mới nhé >< iu thưn nhèo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.