Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Minh Hào, Khánh Tường khẽ động đậy cơ thể rồi cau mày khó chịu.
- Em khó chịu chỗ nào à?
Minh Hào mắt nhắm mắt mở nhìn bà xã nhỏ trong lòng mình, đang ngủ ngon đột nhiên lại không chịu nằm yên nữa. Không lẽ ốm rồi sao?
- Em không sao, điện thoại rung báo có người gọi tới, em nghe máy một lát.
Khánh Tường che miệng ngáp một cái, ánh mắt vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ ngồi dậy cầm lấy di động tính ra ngoài nghe máy. Nhưng lại vô tình để điện thoại lọt vào tay của Minh Hào.
Sao mà bất cẩn quá vậy nè.
- Bây giờ là nửa đêm rồi, đầu dây bên kia cũng đã tắt, lại đây nằm ngủ đi. Có chuyện gì mai rồi hẵng nói.
Anh yêu của Khánh Tường nhẹ nhàng đặt di động về chỗ cũ, sau đó vươn tay ôm lấy bà xã vào lòng định nằm xuống ngủ tiếp, ấy thế mà mèo nhỏ Khánh Tường lại không chịu, cô ngóc đầu lên khỏi bờ ngực rắn chắc của Minh Hào, chu chu đôi môi nhỏ xinh của mình lên và nói.
- Không được! Nhất định là chuyện quan trọng lắm nên mới gọi giờ này, anh yêu ngoan ngoãn nằm ngủ chờ em nha.
Đôi bàn tay vạm vỡ vẫn siết chặt eo của Khánh Tường, ngụ ý rằng vẫn không chịu với thỏa thuận mà cô đưa ra. Đêm hôm khuya khoắt rồi gọi cho vợ của anh làm gì? Không có chuyện gì quan trọng hơn chồng em đâu, cho nên hãy nằm yên ở đây mà ngủ đi.
- Anh đang làm nũng với em đấy à?
Tuy vẫn còn hơi mê ngủ nhưng Khánh Tường bị bộ dạng nũng nịu của anh làm cho bật cười, sao anh yêu của cô lại trẻ con như thế cơ chứ? Nhưng mà lại rất đáng yêu. Khánh Tường đành đặt một nụ hôn lên trán của Minh Hào để dỗ ngọt anh chàng sau đó mới nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang siết eo của mình ra, rón rén đi ra lan can nghe điện thoại.
Còn về phần Minh Hào, sau khi nhận lấy nụ hôn như quà hối lộ thì cũng miễn cưỡng thả tay ra để Khánh Tường ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm, một cái hôn quá ít.
Mở tung cửa để ra ngoài ban công ngồi, nơi này cũng không quá xa với giường ngủ, chỉ cách vài bước chân là tới rồi. Bên ngoài, khung cảnh đúng là trăng thanh gió mát, những ngôi sao như đốm sáng nhỏ li ti đang nằm rải rác trên bầu trời đêm. Trăng hôm nay cũng rất to và tròn, đủ để soi sáng một vùng.
Ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng soi rọi vào chỗ Khánh Tường đang ngồi nghe di động. Tạo ra khung cảnh rất nên thơ và lãng mạn.
- Bây giờ em mới biết anh có sở thích phá hoại giấc ngủ của người khác cơ đấy.
Đầu dây bên kia thở hắt ra một cái, không khó để nhận ra anh ta đang cười, nhưng không biết là một nụ cười khinh bỉ hay thích thú nữa.
- Anh vô tình phá vỡ không gian màu hồng của hai người sao?
- Cố tình thì có, có gì thì anh nói nhanh đi Jame, em còn muốn ngủ lắm.
Đột nhiên đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe được tiếng thở đều đều mà thôi. Khánh Tường khó chịu định tắt máy thì Jame lại lên tiếng hỏi.
- Em thật sự nghiêm túc với Minh Hào đấy à?
- Ừ! Em suy nghĩ thấu đáo rồi, em muốn ở bên Minh Hào cả đời.
- Em có quên mất điều gì không mà lại quyết định vội vàng như thế?
Khánh Tường hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Jame ở đầu dây bên kia. Quái lạ, anh ta bị hâm à? Đột nhiên lớn tiếng vậy?
- Anh ấy có vấn đề gì sao? Mà tại sao anh lại lớn tiếng với em?
- Anh không lớn tiếng với em, chỉ là lo lắng cho em mà thôi, em nghĩ rằng một khi thân phận của em bị lộ thì Minh Hào còn yêu chiều em như thế này hay sao? Em không phải là người con gái bình thường, em là đại tiểu thư nhà họ Hoàng và còn là người đứng đầu của tổ chức, Hắc Đế.
- Những thứ ấy có liên quan gì? Anh bị khùng à?
Jame có chút tức giận khi bị Khánh Tường mắng là có vấn đề về thần kinh, con nhóc này bị tình yêu làm cho mù quáng rồi hay sao? Hoàn toàn không phân biệt được phải trái rồi à?
- Hừ! Câu đó phải để anh nói với em mới đúng. Em đừng có quên những điều em đã làm để thay thế Khánh Duy giữ vị trí Hắc Đế nhiều năm nay, em quên là chính tay em đã giết lão già thủ lĩnh của Salomon hay sao?
Nhận thấy có điều gì đó không ổn trong câu nói của Jame, bây giờ anh ta còn tâm trạng nhắc tới chuyện cũ hay sao? Khánh Tường bất giác tỉnh táo lại, trong đầu đang suy nghĩ về vấn đề mà Jame nói. Anh ta nói vậy có ý gì?
- Em muốn nghe tiếp.
- Không lẽ em không biết Minh Hào là thủ lĩnh kế nhiệm lão ta? Thế em có biết hắn là con nuôi của John không? John không có khả năng sinh sản, vì thế trong một trận đánh với đám người của Minh Hào liền thấy cậu ta có thực lực nên nhận về làm con nuôi và huấn luyện để lên nắm quyền hành.
Ngưng lại một chút, Jame thở dài ngao ngán, anh ta muốn cho Khánh Tường kịp tiêu hóa hết nội dung mình vừa nói. Đầu dây bên kia vẫn im bặt giống như đang chờ hắn ta nói tiếp vậy.
- Và quan trọng là mấy năm nay bên Salomon vẫn cố gắng giữ hòa bình với chúng ta mục đích để chờ Hắc Đế xuất hiện, nếu còn dây dưa với Minh Hào thì sẽ có một ngày em bị hắn ta thủ tiêu không chừng. Hắn đang ôm một mối hận lớn để trả thù cho cha nuôi.
Sau một hồi lâu thì cuộc trò chuyện cũng đã kết thúc. Mọi chuyện lại trở về bình thường nhưng Khánh Tường lại không thể bình thường được như trước, trong đầu của cô tràn ngập mớ suy nghĩ hỗn độn.
Những điều Jame nói không hề sai, chỉ có điều cô không biết Minh Hào là con nuôi của John, không biết anh vẫn ôm mối hận sâu đậm để chờ ngày bùng nổ. Khánh Tường gục mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu gối mà thút thít, cô cố gắng kiềm lòng lại để không phát ra tiếng nấc quá to, cô không muốn đánh thức Minh Hào chút nào.
Khánh Tường sợ, lần đầu tiên trong đời cô hiểu được cảm giác sợ hãi là như thế nào. Cô sợ sau khi Minh Hào biết được sự thật sẽ chán ghét cô, sẽ bỏ rơi cô lại một mình. Có thể nói do được Minh Hào quá đỗi cưng chiều nên trong lòng đã sinh ra một cảm giác ỷ lại anh một cách tuyệt đối.
Cảm giác ấm áp mà Minh Hào mang lại cho cô, sự yêu chiều sủng nịnh đặc biệt dành cho mình. Tất cả thứ ấy sẽ biến mất khi Minh Hào biết được sự thật chứ?