Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 188: Cái rốn của vũ trụ



Đáp trả với câu nói mang đậm sự đe dọa của Hoàn Kim là điệu cười sảng khoái của Kiến Hoa, anh ta ngửa cổ lên trời rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Ủa gì vậy? Tính tấu hài cho người ta coi hay gì? Kiến Hoa anh đây vẫn chưa có ý định gì với cô gái đó mà? Chỉ là thấy xinh đẹp nên nhất thời bị thu hút mà thôi. Ngay cả chuyện tiếp cận Khánh Tường anh đây còn chưa nghĩ tới.

Vậy tại sao Hoàn Kim lại phải rào trước đón sau như thế? Đúng là mới đầu Kiến Hoa không có ý định tiếp cận Khánh Tường, nhưng vì sự đe dọa thái quá của thư kí Kim mới chính là điều khiến anh thay đổi suy nghĩ.

Người phụ nữ của tổng tài sao? Là người của Minh Hào?

Minh Hào xưa nay nổi tiếng là một người không gần nữ sắc, thái độ của anh ta đối với nhân viên nữ không khác với nhân viên nam là bao, cùng lắm lịch sự hơn một chút. Ở gần bên Minh Hào một thời gian Kiến Hoa vẫn không buông bỏ suy nghĩ anh ta là gay, vì nếu không tại sao không chịu có bạn gái?

Thế mà bây giờ từ đâu xuất hiện một nữ thần mang danh người phụ nữ của tổng tài thế này? Có xạo quá không vậy? Hay cô gái này chỉ là tấm bia đỡ đạn cho Minh Hào? Để anh ta che dấu đi giới tính thật của mình?

Hừm! Có thể lắm à.

Trong đầu của Kiến Hoa thoáng qua một suy nghĩ táo bạo, anh chàng khẽ cười rồi nói chuyện với Hoàn Kim.

- Tôi đã làm gì cô ấy đâu mà anh phải sợ như thế? Bộ tôi ăn được cô ấy hay sao? Mà tên của cô ấy là Khánh Tường à?

Nhìn điệu bộ của Kiến Hoa lúc này Hoàn Kim lại không thấy ưa cho lắm, anh ta cho rằng cứ mang cái khuôn mặt bất cần đấy lên rồi mọi người sẽ yêu thích sao? Nhìn mà ngứa hết cả mắt. Thư kí Kim liếc xéo Kiến Hoa rồi bĩu môi nói.

- Cho anh mười lá gan cũng không dám đụng tới cô ấy đâu.

- Anh đánh giá thấp tôi như thế sao?

Nghe câu nói có ý khiêu khích của Kiến Hoa, Hoàn Kim liền vỗ trán cái bốp, khuôn mặt giả vờ như vừa nhớ lại điều gì đó quan trọng lắm ấy, anh chàng không ngần ngại mà buông lời sắc xéo Kiến Hoa, giọng nói cũng có chút gì đó châm biếm người nghe, anh ta nói.

- Ơ xin lỗi! Tôi quên mất là thiếu gia đây có sở thích đào chân tường nhà người khác, chỉ cần anh thích thì cho dù có là bậc mẫu nghi thiên hạ sống dậy cũng phải hạ mình mà chiều chuộng anh...

Dừng lại một chút, Hoàn Kim liếc mắt quan sát biểu cảm của Kiến Hoa như thế nào thì thấy thái độ của anh ta tràn ngập vẻ thỏa mãn như được ai đó nịnh hót tâng bốc, có vẻ như không hiểu được ý châm biếm của Hoàn Kim nên vẫn còn vô tư ngây ngô lắm.

- Có điều...

- Điều gì?

- Có điều cô gái đó lại không phải bậc mẫu nghi thiên hạ thời xưa mà là má thiên hạ là mẹ thiên nhiên và là cái rốn của vũ trụ, vì thế đến một cái liếc mắt cô ấy cũng không dành cho anh chứ đừng nói tới việc làm đối thủ với Minh Hào, về ngủ đi rồi mơ nhé.

Hoàn Kim đắc ý nhìn Kiến Hoa đang tức giận đùng đùng trước mặt mình, trong đầu thoáng ý cười với người đàn ông năm thê bảy thiếp này.

Muốn cướp bà chủ của anh ta đi ư? Xin lỗi à chưa cần ông chủ ra tay là ông đây đã dọn sạch mấy viên đá cản đường rồi. Dù gì thì làm công ăn lương, ăn tiền của người ta thì phải làm cho tròn nhiệm vụ chứ.

Đừng nghĩ Khánh Tường như những người con gái khác chỉ cần vài câu dỗ ngọt, vài món đồ mắc tiền hay thậm chí là vài tấm thẻ tín dụng là có thể dễ dàng bước vào trái tim của cô. Ngay cả Minh Hào muốn cưa đổ Khánh Tường cũng phải đổ mồ hôi sương máu, vắt não nghĩ ra biết bao nhiêu chiêu trò mới dụ được người con gái này về nhà chứ đâu có vụ dễ ăn như thế?

Không có cửa đâu cưng à.

- Ái chà chà, nghe anh nói có vẻ thú vị ấy nhỉ? Thứ gì càng khó thì tôi càng thích thú và càng phải có bằng được, tôi không tin bất cứ người con gái nào mà không cần vật chất? Minh Hào cho cô ấy được những gì tôi đều có thể cho và thậm chí còn gấp đôi gấp ba. Thật ra tôi cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, một người phụ nữ thật là mê người.

Nói trắng ra là một cực phẩm luôn chứ đùa.

Ánh mắt của Kiến Hoa tràn đầy sự phấn khích đối với cô gái nhỏ. Đã lâu rồi anh ta không kiếm được thứ gì đó để chinh phục. Những cô gái xung quanh anh ta đều là những người dễ dụ và phóng khoáng, chỉ cần một cái búng tay, một nụ cười hay đơn giản là một cái chớp mắt đã đủ để khiến cho bọn họ nghe lời răm rắp.

Bây giờ qua cách nói của Hoàn Kim thì cô gái này có vẻ thú vị, anh ta muốn thử xem có đúng như thế không. Và cũng tò mò biết rằng mùi vị người phụ nữ của Minh Hào như thế nào.

Ánh mắt mang đậm ý cười cùng với biểu cảm như thú săn mồi của Kiến Hoa thì vào cánh cửa lớn, dường như muốn xuyên qua cánh cửa để nhìn thấy hình bóng của người phụ nữ xinh đẹp ở bên trong.

- -----------------------------

Oaoaoaoa mấy bữa nay tui tủi thân lắm mấy cậu biết không? Cơ mà đọc cmt của các cậu cũng đỡ tủi được phần nào. Tưởng không còn ai quan tâm nữa rồi chứ:< Tui biết mấy cậu thích truyện nên mới dám cầu phiếu cầu like chứ hỏng ai thích thì đâu có dám cầu, vậy mà nỡ lòng nào để tui bơ vơ gần 1 tuần đầu huhu. Mỗi ngày chỉ cần các cậu điểm danh rồi quăng hai ba phiếu cũng đủ vui rồi chứ lâu lâu mới cầu phiếu nhiều để bão chương chứ bộ:< Ngày nào view cũng tăng mà phiếu vẫn đứng 1 chỗ buồn lắm nên chương trước mới bày tỏ nỗi lòng cho các cậu hiểu ấy Ọ ^ Ọ. Tui biết các cậu thương tui nhắm nên giờ cầu phiếu lại có ai cho tui nữa hong:< nếu có thì 28,7k đăng chương nữa nha:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.