- Huhu anh ơi bé sai rồi, bé không dám đùa với lửa nữa đâu.
Khánh Tường khóc không ra nước mắt, mếu máo ôm chặt lấy cổ Minh Hào mà thỏ thẻ vào tai của anh. Cả khuôn mặt dính chặt vào hõm cổ sâu hun hút của anh để trốn tránh những ánh mắt soi mói của người xung quanh.
Anh ơi anh à anh có biết đây là nơi nào không mà ngang nhiên bế bổng em đi vậy nè? Không sợ nhân viên đàm tiếu về mình sao.
- Không được, đây không phải lần đầu em không an phận như vậy. Khiêu khích lần đầu là lỗi của em, nhưng để em khiêu khích lần nữa là lỗi của anh rồi.
Có vẻ như lần này Minh Hào thật sự không kiềm chế nổi nữa rồi, có ai đời để mỡ trước miệng mèo mà bắt con mèo ăn chay hoài được không?
Đây là một điều không tưởng.
- Với lại em cũng không cần phải ngại, trước sau gì thì em cũng làm bà chủ của bọn họ, để họ chiêm ngưỡng dung nhan một chút có gì là sai?
Ngụ ý rằng trước sau gì em cũng sẽ là vợ của anh, sẽ bị anh ăn sạch sẽ mà thôi.
Minh Hào biết trong đầu Khánh Tường nghĩ gì nên mới lên tiếng an ủi để bà xã nhỏ yên tâm, ai ngờ bị phản tác dụng một cách nhanh chóng.
Bạn nhỏ Khánh Tường không yên vị lập tức ngọ nguậy trong lòng Minh Hào hòng thoát ra.
Nô nô nô, Khánh Tường còn nhỏ bé lắm, chưa nghĩ tới chuyện chăn gối đâu à nha. Người ta còn là con nít, đừng bắt người ta phải làm chuyện của người lớn huhu.
- Ngoan ngoãn nằm yên cho anh, nếu không đừng trách tại sao anh lại phạt em nặng như thế.
Minh Hào đương nhiên đoán được ý định đào tẩu của Khánh Tường nên vòng tay rắn chắc siết eo của cô ngày một chặt hơn, giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên khiến cho vành tai của Khánh Tường bất giác đỏ ửng lên.
Trong đầu cô gái nhỏ đang nghĩ tới hình phạt mà Minh Hào dành cho mình, ôi mẹ ơi sao mà đáng sợ quá vậy? Thôi thôi không dám nghĩ tới nữa đâu
Bên ngoài, đám nhân viên của Minh thị được một phen hết hồn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc, miệng cũng vô thức mở lớn.
Ai đây? Có phải là Minh tổng lạnh lùng của bọn họ không vậy? Buổi sáng sau khi bị một cú sốc âu yếm của hai người đã khiến cho họ tức nghẹn vì ăn cẩu lương rồi, bây giờ chủ tịch còn vô lương tâm tống thêm cho đám cẩu độc thân này một mớ thức ăn nữa sao?
Thật là quá đáng mà, có gì thì về nhà đóng cổng tắt đèn mà bảo nhau. Hà có gì cứ đi phân phát cẩu lương? Đấy bây giờ còn ngang nhiên ôm ấp nhau giữa chốn đông người nữa.
Ôi tâm hồn mong manh yếu đuối của chúng tôi sao chịu được đây?
Hoàn Kim nhanh chóng bấm nút thang máy rồi nhường đường cho Minh Hào ôm Khánh Tường tiến vào trong, còn bản thân mình thì ngoan ngoãn biết điều chờ tới lượt thang máy sau.
Sau khi cánh cửa thang máy đóng chặt lại, thì số phận hẩm hiu của Khánh Tường cũng đã bắt đầu rồi. Tốt nhất là không nên phá hỏng không khí hường phấn của hai người họ. Nếu không cái chức thư kí chủ tịch này sẽ bay như chơi.
Với bản chất nhiều chuyện bẩm sinh của bản thân thì Hoàn Kim đã dỏng tai lên nghe ngóng tất cả những lời than thở của đám nhân viên trong công ty rồi. Anh chàng cao ngạo quay người sang phía đám đông đang bàn tán sôi nổi, ánh mắt sắc bén lia sang từng người, khiến cho họ bất giác run bần bật lên vì khiếp sợ.
Dọa cho đám người nhiều chuyện sợ một phen thì Hoàn Kim cũng nhàn nhạt nói ra vài câu khiến cho bọn họ cứng đờ người vì bất ngờ, anh chàng nói.
- Dăm ba cái thứ này có đáng là gì? Ông đây theo chân họ cả ngày đều bị nhồi cẩu lương đến nghẹn.
- ------------------------
Cái gì thú dị tui để dành tới chương sau, vì chương sau là tròn 200 chương, số đẹp ahihi.
Quăng phiếu cho tiểu thiếp đi các đại gia của thiếp ơiiiiiiiii