____________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Hắn không đi xuống lầu tìm Nhược Nhiên, mà đóng cửa phòng, bực mình nằm trên giường.
Chẳng biết vì sao? Mình lại không muốn cho Nhược Nhiên biết.
Từ khi nào thì hắn đã biến thành thế này rồi.
——Ngôn Tình là Thiên Đường——
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên à Nhược Nhiên vẫn chưa rời giường, người giúp việc đang ở ngoài cửa phòng gọi Nhược Nhiên, hôm nay thiếu gia không muốn cho cô lên lớp, mà muốn Nhược Nhiên nghỉ ngơi ở nhà.
Thật ra, dù Tư Đồ Hiên Nhiên không nói, thì Nhược Nhiên cũng chẳng dậy nổi.
Cả người khó chịu, thắt lưng ê ẩm, đau muốn chết.
Nhược Nhiên mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, động đậy cũng chẳng muốn, nhẹ nhàng ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt!
Tư Đồ Dật cũng tới gõ cửa một hồi, nhưng cũng bị Nhược Nhiên đuổi đi dù giọng nói vô lực.
Cho tới trưa, Nhược Nhiên vẫn chẳng ăn cái gì, mà cũng chẳng muốn cử động, chỉ rúc vào cái hang ổ của mình.
Người giúp việc muốn bưng thức ăn vào, nhưng cũng bị Nhược Nhiên từ chối!
Hiện giờ cô rất khó chịu, một chút cơm cũng không nhai nổi.
Buổi trưa, Tư Đồ Hiên Nhiên gọi điện thẳng cho Nhược Nhiên.
Khi Nhược Nhiên nhìn cuộc gọi tới từ hắn là lập tức cúp luôn, không biết tại sao cô lại không muốn nghe.
Nhìn điện thoại tắt thẳng khiến Tư Đồ Hiên Nhiên giận điên lên, hận không thể bóp chết Nhược Nhiên.
"Cô gái đáng ghét này, dám không nghe điện thoại của mình!" Hắn gọi thêm lần nữa nhưng vẫn bị từ chối.
Tư Đồ Hiên Nhiên tức giận, lại gọi thêm lần nữa.
Nhược Nhiên không ngừng tắt, cho đến lần thứ năm, Nhược Nhiên bị làm phiền phát điên, và Tư Đồ Hiên Nhiên suýt cầm chìa khóa xe đi về.
Nhược Nhiên không thể chịu nổi nữa đành nghe điện thoại.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh phiền quá vậy! Sao vẫn cứ gọi mãi thế!" Nhược Nhiên quát lớn vào cái máy điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Tư Đồ Hiên Nhiên há mồm nghe Nhược Nhiên mắng..., lời muốn nói đành nhuốt lại.
Cô gái này thật không biết tốt xấu, hắn gọi điện cho cô là muốn hỏi thăm xem cô có thấy đỡ hơn chút nào không, thế mà cô còn mắng hắn.