________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh
"Cháu không ăn, hiện tại cháu muốn đi ra ngoài, cháu cũng không cần người đưa đi cùng đâu." Nhược Nhiên cười với chú Quyền một tiếng, thấp giọng nói.
Chú Quyền thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Nhược Nhiên vừa ra khỏi biệt thự liền gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ muốn đến.
Nếu như có thể, cô hi vọng cả đời không phải gặp lại những người trong gia đình kia, không cần phải bước chân vào chỗ đó.
Nửa giờ sau, Nhược Nhiên đứng trước cửa một khu dân cư, cô hít một hơi thật sâu rồi đi vào dãy nhà trọ bên trong.
Khu dân cư này cô đã từng đi tới rất nhiều lần, nhưng chưa từng đi tới với bộ dạng như lúc này, đầu khẽ giương cao, chân bước hiên ngang.
Cuối cùng cũng đi lên tới lầu năm, cô nhẹ nhàng bấm chuông cửa.
Trước kia, biết bao nhiêu lần cô bấm chuông cửa này, cho dù bên trong nhà có người, cũng sẽ không mở cửa cho cô.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Nhược Nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ngay tức thì, cửa rất nhanh được mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên với nụ cười tươi rói trên mặt, ngay khi bà ta nhìn thấy Nhược Nhiên liền sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo.
"Đúng là Nhiên Nhiên rồi, mời vào, mời vào!" Bác gái tươi cười rực rỡ, tuy có chút lúng túng nhưng vẫn thân thiết cười nói.
"Bà đừng có gọi tên của tôi!" Tay Nhược Nhiên nắm chặt túi xách trong tay mình, không hề che dấu sự chán ghét trong mắt mình.
"Nhiên Nhiên, sao con lại nói vậy, bác là bác của con mà!" Người đàn bà đó bỏ qua thái độ không khách khí của cô mà vẫn cố tươi cười mời Nhược Nhiên vào.
Nhược Nhiên nhíu mày tỏ vẻ chán ghét rồi nở nụ cười châm chọc: "Bác, bà thật đúng là một người bác tốt!"
"Nhiên Nhiên, con muốn uống nước trái cây hay là uống trà?
Người đàn bà đó vẫn tươi cười với Nhược Nhiên, không chút để ý đến thái độ châm chọc của cô, vì bà biết bây giờ Nhược Nhiên chính người giàu có nhất trong nhà bà.
Khóe môi Nhược Nhiên mang theo nụ cười châm chọc, lạnh lùng nhìn vào bên trong ngôi nhà, thấy không ít đồ gia dụng vừa được thêm mới, giống như trong phòng này mới vừa được sửa sang lại vậy.
Xem ra, mấy người đó cầm lấy tiền của Tư Đồ Hiên Nhiên trải qua cuộc sống cũng không phải tệ.
Ánh mắt Nhược Nhiên nhẹ nhàng lướt qua mọi thứ xung quanh, xem ra chỉ có một mình bà ta ở nhà.
"Nhược Nhiên, con lại đây uống trà nào! Ăn quýt đi..." Người đàn bà niềm nở nhìn Nhược Nhiên rồi tươi cười mời cô tới