____________________________
Convert+ editor: Mã Mã
Nhìn tài xế quay đầu, Nhược Nhiên hít sâu một hơi, nghĩ mãi không ra Vưu Tiểu Ái muốn nói với mình cái gì. Chắc cũng chỉ có Bạch Hạo Minh, hay muốn để cô nhìn thấy cô ta và anh ở bên nhau.
Nhược Nhiên chỉ nghĩ ra điều này, nhưng theo lời Vưu Tiểu Ái thì... cô ta đang thu dọn hành lý, ở khách sạn chứ không phải ở nhà mình.
Rốt cuộc cũng đến cửa khách sạn Đào Nguyên, Nhược Nhiên xuống xe nói với tài xế của mình: "Anh về trước đi tôi muốn lên gặp bạn một lát."
Tài xế gật đầu quay xe rời đi.
Nhược Nhiên hít sâu một hơi rồi xách túi của mình, sau đó đi lên tầng 12, phòng 3407.
Nhược Nhiên tìm một hồi cũng thấy phòng 3407, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra, Vưu Tiểu Ái tươi cười nói: "Cô đến rất nhanh."
Cô ta nhiệt tình mời cô vào phòng, khuôn mặt cười rực rỡ làm Nhược Nhiên không mấy tự nhiên.
Vưu Tiểu Ái mà cô biết đã biến đi đâu mất rồi, khuôn mặt đầy ý cười, giống như cô và cô ta rất thân nhau.
Nhược Nhiên cười cười đi vào, nơi này quả thật đúng là một chỗ xa hoa, trong phòng còn có vài cái valy.
"Ngồi đi, tôi đi lấy nước cho cô." Vưu Tiể Ái thân thiện nhìn Nhược Nhiên, sau đó rời đi.
"Không cần ..." Nhược Nhiên ngồi xuống, Vưu Tiểu Ái hết sức nhiệt tình đưa cho cô một cốc nước ấm.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, Nhược Nhiên cũng từ tốn nhận lấy uống một chút, lông mày hơi chau lại.
Sao mùi vị của ly nước này lạ vậy! Khách sạn có mùi nước này ư, Nhược Nhiên nhíu lông mày uống thêm một ngụm nữa.
"Cô tìm tôi là muốn nói cái gì?" Nhược Nhiên mở miệng, nhìn Vưu Tiểu Ái đang tươi cười ngồi đối diện.
"Cô biết tại sao Hạo Minh lại ra nước ngoài không?" Vưu Tiểu Ái nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên tay, bây giờ là 8 giờ, 9 giờ máy bay mới cất cánh, vẫn đủ thời gian.
"Không biết." Nhược Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu ý Vưu Tiểu Ái.
Vưu Tiểu Ái cười âm hiểm, dần dần càng trở nên khó lường và kỳ dị.