________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Thủy
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bộ dạng tình cảm thắm thiết.
"Ừ. Tốt, tốt... " Bố mẹ Tư Đồ Dật nở nụ cười.
"Hiên Nhiên, bố của cháu đã cho cháu kỳ hạn cuối cùng, sang năm nhất định phải được ôm đích tôn!" Hai người cười trêu ghẹo.
Tư Đồ Hiên Nhiên cầm tay Nhược Nhiên, còn cô thì đỏ mặt.
Ăn xong bữa cơm, người giúp việc giúp bố mẹ Tư Đồ Dật thu dọn hành lý, đưa hai người rời đi.
Qua buổi trưa, Tư Đồ gia mới khôi phục sự yên lặng thường ngày, Tư Đồ Dật dẫn Tô Cẩm Vy đi ra ngoài, còn Tư Đồ Hiên Nhiên lái xe đến công ty.
Căn nhà yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Nhược Nhiên.
Tâm tình cô khá vui vẻ, lên lầu, lấy quần áo của mình trong phòng Tư Đồ Hiên Nhiên về phòng mình.
Cuối cùng cũng không phải ngủ cùng Tư Đồ Hiên Nhiên nữa rồi.
Sắp xếp xong, Nhược Nhiên nhận được điện thoại Hạ Nghênh Lam rủ cô đi dạo phố, cô vội vã chạy ra ngoài.
——Ngôn Tình là Thiên Đường——
Ban đêm.
Tư Đồ Hiên Nhiên sắp xếp xong tập văn kiện cuối cùng, cất bút trong tay lại, cầm lấy áo khoác ra khỏi công ty.
Xuống thang máy, vào bãi đậu xe rồi đi về xe của mình.
"Hiên Nhiên... " Giọng nói kiều mị từ truyền đến từ phía sau, yếu đuối làm cho người ta thương tiếc.
Tư Đồ Hiên Nhiên ngẩn ra, quay đầu, đã nhìn Tường Vi ôm lấy túi xách, đứng bên kia bãi đậu xe.
Hôm nay Tường Vi mặc trang phục sặc sỡ loá mắt, chẳng qua là trang điểm cho nhàn nhạt, mang theo yếu đuối cùng toan tính, khuôn mặt u sầu, làm cho người ta vừa nhìn không nhịn được muốn ôm vào lòng.
"Tường Vi?" Tư Đồ Hiên Nhiên gọi một tiếng, không ngờ rằng Tường Vi xuất hiện ở đây.
Mấy ngày này hắn không nhìn thấy cô ta, tưởng cô ta đã tìm người tình mới, xem ra không phải vậy.
Tường Vi đong đưa đi tới, khuôn mặt buồn bã, tủi thân, đôi mắt nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên đủ sắc thái.
"Hiên Nhiên, sao lâu nay anh không đến tìm em, cũng không tới Lam Đồng, ai cũng nghĩ anh không quan tâm đến em nữa?" Tường Vi rơi lệ, người đàn ông này cô không nhường cho bất cứ ai khác, dù thế nào cũng không buông tha.