Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 8: Hiên Nhiên, người ta rất nhớ anh!




Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Nhược Nhiên chống thân thể của mình để đi từng bước xuống lầu dưới.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, người hầu dẫn một cô gái đi vào trong.

Nhược Nhiên ngẩng đầu và cô gái kia cũng ngẩn ngơ đứng lại.
Nhược Nhiên sửng sốt, đã muộn thế này rồi mà vì sao
Người phụ nữ kia sửng sốt, bởi vì ả biết Tư Đồ Hiên Nhiên có một cô vợ chính hiệu, thế nhưng lại không ngờ sẽ gặp vào lúc này.
Lòng ả có chút co quắp, đây chính là cô vợ của hắn, Tư Đồ gia Thiếu phu nhân.
Hai người đều không nói lời nào, nhưng vào lúc này, Nhược Nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, không cần quay đầu lại thì cô cũng có thể đều biết tiếng bước chân trầm ổn đó là của Tư Đồ Hiên Nhiên.
Tư Đồ Hiên Nhiên mặc một chiếc áo ngủ trên người, khi thấy Nhược Nhiên thì có chút sửng sốt, nhưng lập tức xem Nhược Nhiên như không tồn tại.
Người đàn bà kia khoác lên một bộ váy nóng bỏng, còn tay thì vẫy vẫy hắn: "Honey, em chờ anh đã lâu!"
Cô gái kia có chút ngạc nhiên, trên khuôn mặt còn mang theo nét cười, hắn không quan tâm thì cô không cần phải lo thì nữa.

Người đàn bà kia dính sát vào người Tư Đồ Hiên Nhiên và uốn éo cơ thể mình, yêu mị nói:"Hiên Nhiên, người ta rất nhớ anh!"
"Đi lên lầu, vào phòng tôi!" Tư Đồ Hiên Nhiên cười mập mờ, tay đặt lên trên cặp mông căng tròn của ả ta.
Lòng người phụ nữ kia nổi lên một niềm vui, thân thể thì dính chặt vào Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Đi thôi!" Hắn ôm eo cô gái kia đi lên lầu.
Nhược Nhiên bình tĩnh đứng ở nơi đó, không chút biểu tình, cô ả vênh váo kia nhìn Nhược Nhiên bằng vẻ mặt chiến thắng.
Thì ra, thiếu phu nhân của Tư Đồ gia cũng không có cái gì ghê gớm.
Tay Nhược Nhiên nắm chặt vịn cầu thang.
Cho tới khi Tư Đồ Hiên Nhiên ôm người đàn bà kia đi hắn vào phòng của mình thì lúc đó Nhược Nhiên mới khẽ buông tay ra.

Việc gì cô phải khó chịu chứ, quan hệ của cô và Tư Đồ Hiên Nhiên chỉ là một giao dịch.
Cũng chỉ tương đương với cậu chỉ và nhân thôi.
Nghĩ tới đây, Nhược Nhiên cười tự giễu, cô đi xuống lầu, rót đầy ly nước và uống xong, đi từ từ về phòng mình.
Trên lầu, không biết là Tư Đồ Hiên Nhiên cố ý không đóng cửa hay không, mọi chuyện đều có thể thấy rõ.
Khi Nhược Nhiên đi lên lầu thì cô nghe rõ được tiếng mập mờ kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.