Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên Anh

Chương 20: Một ngày mới là một cơ hội



Sau khi nói chuyện với Viêm Tước Xong, trong lòng Diệp Minh Tuyết cảm thấy vô cùng do dự, cô nên tin hắn sau đó hai người sẽ quên hết quá khứ sống hạnh phúc bên nhau....Không bao giờ có chuyện đó, cô thật sự tí nữa là tin hắn rồi. Không thể tin hắn

Nhìn đồng hồ trên đầu giường kia, đã 10 giờ khuya rồi, thôi, dẹp mấy chuyện vớ vẩn kia, đi ngủ là chuyện quan trọng nhất, hừ...ngủ xong tính tiếp

Đang mơ thật đẹp, một giấc mơ chỉ có cô và Viêm Tước, hai người sống chung trong một mái nhà nhỏ, xung quanh đều là hoa, cô thật hạnh phúc dường như đã quên đi những chuyện quá khứ. Nhưng bỗng dưng cô gặp một đứa bé đang khóc đòi mẹ, nhìn cô bằng con mắt hận thù, cô định ôm đứa bé nhưng đứa bé ấy lại ghét bỏ cô, cô càng lại gần đứa bé càng đi xa....xa mãi...

Bỗng.....Kétt... Đứa bé bị xe đụng,,, máu me mọi nơi, cô muốn lại đó nhưng Viêm Tước giữ cô lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, đứa bé đã đi trong cô đơn, không một ai quan tâm...Sau đó cô ôm Viêm Tước khóc thật to nhưng hắn lại bỏ cô đi xa..Một bàn tay nào đó đẩy cô từ nơi cao xuống một cái hố đã đào sẵn....

A.....Cô bừng tỉnh. Thì ra là mơ, nhưng giấc mơ thật đáng sợ, cô bật khóc, đó là sự trừng phạt của con cô dành cho cô vì đã không bảo vệ tốt cho nó

Viêm Tước nghe được tiếng hét, từ ngoài xông vào trong thì thấy cô đang ôm mặt khóc rất khổ sở, anh lại ôm cô thật chặt nhưng bị cô đẩy ra

-Chính là do anh, mọi chuyện đều do anh mà ra,là tại anh..." Diệp Minh Tuyết nói dường như chẳng suy nghĩ, nhìn Viêm Tước bằng ánh mắt hận thù

Viêm Tước bị nhìn như thế, tim rất đau, anh muốn giúp cô bình tĩnh hơn, chịu đựng những bàn tay đánh vào lòng ngực nhưng cũng không buông cô ra, nhẹ nhàng nói : " Là do anh,là anh sai, anh không đúng, ngoan không khóc"

Nghe được tiếng an ủi, lòng cô dịu đi một ít, ngưng đánh hắn nhưng nước mắt vẫn rơi...

Viêm Tước thấy cô ổn rồi lại dịu dàng dụ dỗ :"Ngoan, ngủ đi, ngủ xong thì mọi chuyện sẽ ổn, anh sẽ ở đây, sẽ không đi đâu"

"Thật không?" Ánh mắt mơ hồ của cô hỏi

"Thật" Ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà cô cũng không tin anh, là mọi thứ do anh tạo, giờ anh phải chịu

Nghe được lời muốn nghe, giờ cô chỉ còn thút thít sau đó thì ngủ mất, hơi thở an ổi

Anh thấy cô ngủ đã sâu, vậy định đi ra, anh biết cô không muốn ở gần anh, nhưng anh vừa nhích tay một chút, cô đã ôm chặt anh, không cho anh đi

Vậy anh sẽ ở đây với cô, anh ngắm cô lúc ngủ thật sự rất khó chịu, anh nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, ánh mắt cô cũng đã dãn ra, anh mỉm cười

Sáng hôm sau

Oa,ngủ thật đã - Diệp Minh Tuyết thức dậy , tinh thần sảng khoái, hom qua từ khi Viêm Tước vào, cô thật sự không còn gặp ác mộng nữa....Khoan...Viêm Tước vào phòng mình vậy hắn đâu??

Một chút mất mác hiện lên, cô bước xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó lại mặc một bộ đồ nhỏ nhắn trong tủ, oa, thật đẹp nha, mà sao hắn biết cỡ của cô mà mua, mặt cô đen lại,....Hắn dám điều tra cô....hừ

Nhưng giờ hắn lại đi làm, tên chết tiệt....

Bước xuống lầu, một mùi thơm chạy vào trong mũi cô, có lẽ bụng cô cũng nghe được liền kháng nghị,oa thật thơm nha chắc hẳn đầu bếp đang nấu ăn,cô bắt đầu đi xuống bếp

Cái gì thế kia??

--- ------ ------ ------ ------

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.