Hình Thiên mới thử vài cái áo bình thường thấy đám tiểu thư đài các xông vào đòi chữ kí, giống như muốn ăn thịt anh không bằng.
“Oa…oa, các người sắp đè chết tôi rồi đây này!” Diệp băng đứng gần đấy ra sức kéo Hình Thiên ra khỏi đám ồn ào.
Bên ngoài, tiếng nhạc của xe kem vang lên lanh lảnh, nghe rất vui tai.
Một…
Hai….
Ba….
“Kem ơi! Đợi ta với!” Diệp Băng vội vàng chạy theo tiếng gọi của cái dạ dầy còn Hình Thiên thì ở lại “hạnh phúc” với mấy nàng.
Con nhỏ này! Tham ăn đến nỗi bỏ chồng lại thế này đây!
Một lúc sau, Diệp Băng quay lại với hai cái kem trên tay. Người ngoài nhìn lại thì thấy vô cùng đáng yêu nhưng trước con mắt đầy sát khí của hình Thiên thì chẳng còn gì dễ thương nữa.
“A, xin lỗi mà!”
Hình Thiên lẳng lặng bỏ đi, để mặc Diệp Băng ngơ ngác… ăn nốt hai cây kem.
“Này! Đợi tôi với! Bây giờ mà chạy thì kem sẽ chảy hết mất!” diệp Băng sau khi giải quyết xong một “em” kem thì vội vàng chạy theo Hình Thiên.
Cái tên chết tiệt nào đi vẫn đi thẳng. Thật là vô cùng tàn nhẫn!
“Ui! Đau!” Diệp Băng vì vội vàng đuổi theo anh quá cũng vấp phải hòn đá mà gã nhào.
“Nhóc con, em phải cẩn thận chứ?”Hình Thiên mệt mỏi đến đỡ Diệp Băng đang chuẩn bị khóc hu hu dưới đất đứng dậy. “Đau lắm không?”
“Đau!” Diệp Băng luôn miệng rên rỉ. “Tại anh hết!”
“Ừ, tại tôi!” Hình Thiên không thèm chấp vặt trẻ con, chỉ cười cười cho qua chuyện “Chúng ta về thôi! Lần này không phải là chỉ đi chơi thôi đâu!”