Diệp Băng thoải mái ngồi ăn trong một góc khuất trong phòng tiệc. Cô vốn không thích nhảy, quay quay vòng vòng chóng hết cả mặt. Chỉ là… cô rất thích vũ hội. Vũ hội có đồ ăn ngon- một thành phần không thể thiếu trong mỗi lần tính toán của Diệp Băng.
“Tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy được không?” Lăng Tranh xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, nở nụ cười dịu dàng.
Diệp Băng vui vẻ làm động tác nhận lời.
Nhảy với Lăng Tranh ư? Để mấy cô tiểu thư chảnh chọe kia ghen một phen.
“Tiểu thư, cô nhảy đẹp lắm!”
“Ngài cũng vậy!....A, đổi bạn nhảy rồi.”
Bạn nhảy lần này kiến cô run cả người.
“Nhảy khá đấy!”
Hình Thiên ơi là Hình Thiên, người ta đang trên mộng tự nhiên kéo người ta về hiện thực làm chi?
“Cám ơn.” Cô nhảy đẹp từng đấy mà chỉ được mỗi câu này của anh ta thôi hả? Không cần kĩ tính thế chứ?
“Không cần cám ơn Tôi chỉ khen xã giao thôi!”
Câu sau lại càng khiến cô tức chết. Y Đại ơi là Y Đại, có tin “thần tượng” của anh giết “vợ” không đao không hả?
“Phu nhân!”
Cô cũng công nhận miệng cô thiêng thật, vừa nhắc đến đã thấy đến ngay.
“Thiếu tá! Cậu cũng đến đây à?” hình thiên bắt tay làm quen, khuôn mặt vẫn thản nhiên như không.
Bởi vì…. Anh ta chính là người được Hình Thiên “thuê” để theo dõi Diệp Băng.