Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!
Nơi này không bình thường, cực kì không bình thường….
“Chúng ta mau về nhà đi!”
“Sao thế?”
“Anh có thấy chỗ này không bình thường không?” Phải rồi, có chỗ nào bình thường mà lại nhiều người… thể hiện tình cảm hơi thái quá thế này.
“Không! Hoàn toàn bình thường!”
=.= Còn bình thường, đầu óc anh có ổn định không vậy?
“Đây là khu phố tình nhân.”
Giờ cô thấy nó bình thường rồi.
“Chúng ta có thể về!”
“Về thôi…..”
Diệp Băng vừa bước vào nhà đã khóc không ra nước mắt. Thiếu chút nữa là đã ra ngoài tự tử.
Anh trai dấu yêu à!? Lẽ nào kiếp trước em đắc tội với cả anh sao?
“Chào!”
Cô nhìn cái bánh đã được gặm một nửa trên bàn, đau khổ gào thét trong tâm trí.
Cái bánh đáng thương của cô!!!!!!!!! Tại sao anh nỡ lòng nào làm như vậy?
“Giải quyết xong chưa anh?”
“Rồi! Không ngờ lại dễ dàng như vậy.”
Cô cảm thấy cái từ “dễ dàng” này vô cùng buồn cười. Nếu là anh trai giải quyết chắc chắn anh sẽ không bao giờ dùng từ này.
Hơn nữa bây giờ cũng không ở đây mà cười thoải mái như vậy. Hoặc ít nhất thì cái bánh của cô vẫn còn yên vị trong tủ lạnh.
“Rất đơn giản?”
Cô cảm thấy, nếu nhà nào cũng có một Hình Thiên thì điều hòa, tủ lạnh,… vứt đi hết được rồi.
“Cũng gần như là thế!” Diệp Tư xoa đầu nghĩ ngợi, cứ như thể anh ta là người phá được án vậy. “Em rể thân mến, chúng ta tắt điều hòa đi được rồi!”
Thì ra không phải mỗi cô cảm thấy không cần chúng nữa.
Sau này chắc chắn nhà cô sẽ có thể tích kiệm được rất nhiều tiền điện…
“Em lên phòng nghỉ trước đi!”
“Biết rồi!” Cô hậm hực quay người đi, rõ ràng không vui chút nào. “À, tôi có việc muốn nhờ anh nữa….”
“Được rồi, lên nghỉ đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.