Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!

Chương 7: Anh trai



Có những thứ không phải chúng ta muốn mà được. Cũng có những thứ chúng ta không muốn mà luôn gặp phải.

Có những người muốn gặp mà không được. Cũng có những người không hề muốn gặp lại thường xuyên phải nhìn thấy.

Ví dụ như ngài Nguyên soái đáng chết ở đây.

Lại ví dụ như người anh Diệp Tư trẻ con đáng đập này.

Cô cứ tưởng ngày hôm nay được yên lành, không ngờ sáng ra đã gặp hai nhân vật khiến cô đau đầu nhất trong những nhân vật khiến cô đau đầu nhất.

“Anh đến đây làm gì?” Diệp Băng trưng ra bộ mặt cực kì khó coi như chuẩn bị đá người anh “đáng thương” ra khỏi nhà.

“Anh đến xem cô em đáng yêu của anh làm gì với em rể không được sao?” Diệp Tư cũng bắt đầu thở dài thườn thượt. “Em rể cũng thật là tài giỏi! Sống được đến bây giờ.”

“Anh đến đây chỉ để nói mấy câu vớ vẩn này thôi à?”

“Bảo bối à, đừng làm ông anh đáng thương này buồn chứ.”

“Anh mà đáng thương à? Đáng ghét thì có!”

“Được rồi! Anh có nhiệm vụ cho em đây.” Diệp Tư hắng giọng.

“Anh thì có nhiệm vụ gì tốt lành đâu.”

Hình thiên nãy giờ vẫy luôn im lặng cũng bất chọt lên tiếng: “Đang là tháng nghỉ ngơi của cô ấy, có lẽ nên đợi…”

“Sao có thể để ông anh rể đáng thương chờ đợi được chứ?”

Từ khóe miệng nhỏ xinh của Diệp Băng bắt đầu phát ra những tiếng cười khe khẽ: “Tất nhiên rồi!”

“Oa, em gái cũng hiền lành hơn rồi nhỉ?”

“Anh chê mình sống lâu quá rồi hả?”

“Vậy để tôi đi cùng em.” Hình thiên biết không thể ngăn cản nổi liền hắng giọng nói.

“Thế gò bó lắm!”

“Thế sao không ngoan ngoãn ở nhà đi!”

“Được rồi. Ok… ok. Anh đi cùng tôi!” Diệp Băng đành giơ tay lên đầu hàng. Thật đúng là….

“Em rể biết cách quá!”

“Hai người có bị điên không hả?”

“Không! Hoàn toàn bình thường!”Diệp Tư cười hì hì. Không giống với vị tổng giám đốc đa mưu, quỷ kế trên thương trường mà giống một kẻ ăn chơi chác táng hơn.

“Em đi ngồi im đi!” Hình thiên kéo Diệp Băng vào lòng, theo thói quen vuốt ve khuôn mặt trắng hồng.

Diệp Băng khẽ gầm gừ trong cổ họng nhìn hai tên đang muốn chọc cô vì “thấy mình sống lâu quá nên tò mò về khuôn mặt Diêm Vương” này.

“Em rể à, để cún con tức giận rồi kìa!” Diệp Tư cười ha hả rồi lên tiếng góp ý. “Thật là không nên!”

Hình thiên cũng bắt đầu cười hì hì. Hai cái tên này thực sự rất giống với mấy tên ăn chơi chác táng.

“Em gái, đừng nhìn anh với ánh mắt đáng yêu thế chứ! Nhỡ anh bị em hút hồn thì sao?Còn nữa…”

Chưa kịp nói hết câu thứ ba Diệp Tư đã “vinh dự” nhận được một cái dép vào khuôn mặt “xinh đẹp ”của mình.

“Em rể, em rể tàn nhẫn quá đi!”

Hình Thiên anh không phải cái gì cũng dễ nổi nóng nhưng dám nói với vợ yêu của anh như vậy…? Thật chẳng ra đâu vào đâu.

“Đáng đời anh!” Diệp Băng hình như cũng bị máu tàn ác của Hình Thiên ngấm vào người, chỉ cười cười nhìn ông anh đáng thương. “Sau nay nên cẩn thận chút! Mà tôi thấy anh còn hơi nhẹ tay đấy!” Câu sau cùng là dành cho Hình Thiên.

“Em gái, hơi nhẹ tay của em cũng đủ cho cái đầu anh vỡ tan tành.” Diệp Tư cũng vừa xoa đầu Diệp Băng vừa mỉm cười.

Hình thiên cũng bắt đầu nhìn Diệp Tư bằng ánh mắt sắc lạnh, tựa như muốn nói : “Đừng có chạm vào cô ấy! Nếu không anh cứ đợi mà biết tay tôi.”

“Anh có việc đi trước đây, hai đứa cứ thoải mái nhé!”

“Khỏi cần anh lo.” Diệp Băng hứ một tiếng rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

“Xem hai đứa tình cảm chưa kìa!” Diệp Tư thích thú giở giọng mỉa mai ra giễu cợt một cách khôi hài. “Thật đúng là…! Anh trai này cũng sẽ nhanh chóng tìm chị dâu cho em!”

“Ai trai, cho em hỏi kẻ nào xui xẻo vậy?”

"Tại sao mình lại có đứa em gái vô tâm thế chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.