“Diệp tiểu thư, cô có gì
không thoải mái à?” Lăng Tranh nhìn mặt Diệp Băng ỉu xìu, quan tâm hỏi.
“Không phải thế! Tôi chỉ
hơi mệt một chút.” Diệp Băng vắt óc nghĩ ra kế nói xạo văn minh nhất.
Hình Thiên nhìn ra ngoài
cửa sổ, chỉ nhìn khuôn mặt rất khó đoán được anh ta đang vui hay buồn.
“Tôi quên mất! Xin lỗi
cô, Diệp tiểu thư. Cô đang bị thương…” Lăng Tranh nói với giọng ái ngại, thật
sự anh ta cũng không nhớ lắm về vết thương. Cho dù thế nào cũng cảm thấy mình
rất vô tâm, dù sao người ta cũng bị thương vì mình. “Cô xuống khoang sau nghỉ
đi, để tôi lo nốt phần còn lại.”
“Không cần phiền phức như
vậy! Khởi động chế độ tự lái không được à?” Hình Thiên đằng sau uể oải đáp.
“À…” Cô cảm thấy trước
mặt anh ta, cô cứ như kẻ ngốc vậy.
Hình Thiên gật đầu nhìn
cô nhanh chóng thực hiện các thao tác cài đặt nơi đến.
Nói là xa cũng chưa thể
gọi là xa, vừa mới thực hiện bước nhảy siêu quang tốc chưa đầy hai phút đã có
thể thoải mái hạ cánh trong khuân viên Lăng gia.
“Thiếu gia, chào mừng cậu
trở về.”
Cô công nhận giúp việc ở
đây rất lễ phép. Nếu đây thực sự là nhà cô, cô dám cá là mình chẳng bao giờ
tham gia vào không quân.
“Quản gia, ông chuẩn bị
phòng cho Nguyên soái và phu nhân. Cha tôi đang ở đâu?”
“Thiếu gia, lão gia đang
đợi ngài. Có điều….” Ông quản gia nói đến caau thứ hai thì có vẻ mờ ám lắm.
“Được rồi!” Lăng Tranh
bắt đầu nở nụ cười ngọt ngào. “Nguyên soái ngài cứ thoải mái nhé!”