Bên trong quán rượu ngọn đèn tối đen, nhớ tới đoạn này hồi ức Lăng Dịch trong lòng lộ vẻ chua sót.
Phan Văn Thiệu biết một ít, suy đoán một ít, thật ra không chênh lệch chân tướng là mấy.
Theo Lăng Dịch thấy, năm đó Lăng Húc lựa chọn rời đi vĩnh viễn không gặp, một đêm kia giống như là bố thí, bồi thường tình cảm nhiều năm của hai người.
Nháy mắt lúc nghe nói Lăng Húc mất trí nhớ, ý nghĩ đầu tiên của Lăng Dịch thật ra cũng như Phan Văn Thiệu, anh cảm thấy cơ hội của anh tới. Nhưng lúc hai người đi đến càng gần, anh lại càng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, sợ hãi Lăng Húc sẽ đột nhiên hồi phục ký ức, hoặc là sự cố gắng của anh lại nhận được một kết cục như trước kia.
Nếu thật sự như thế, cần gì phải cho anh cơ hội gặp mặt lại?
Lăng Dịch cùng Phan Văn Thiệu uống rượu đến đêm khuya, nói thật Phan Văn Thiệu không đưa ra được đề nghị gì cho anh, anh cũng sẽ không nghe y nói hưu nói vượn, nhưng có thể có một người biết bí mật của mình, tâm sự với mình hai ba câu sẽ thoải mái hơn một chút.
Khi Lăng Dịch về nhà cho rằng Lăng Húc đã đi ngủ.
Nhưng lúc anh mở cửa phòng lại phát hiện phòng khách có ánh sáng, giờ này rồi mà Lăng Húc còn chưa đi ngủ.
TV phòng khách còn mở, Lăng Húc nằm ở trên ghế sa lon đã ngủ rồi, lúc nghe thấy tiếng Lăng Dịch mở cửa mới giật mình tỉnh, cậu ngồi xuống còn buồn ngủ, “Anh về rồi?”
“Sao còn chưa đi ngủ?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc duỗi thắt lưng làm biếng, đứng dậy, “Em vốn nghĩ xem tv chờ anh, kết quả xem lại ngủ quên.”
Lăng Dịch vỗ nhẹ đầu của cậu một chút, “Về phòng ngủ đi.”
Lăng Húc lại áp sát vào anh ngửi một chút, hỏi: “Lại uống rượu ? Anh cẩn thận dạ dày của mình.”
Lăng Dịch nói: “Dạ dày của anh thực tốt, em yên tâm đi.”
Lăng Húc lại duỗi thắt lưng vừa đi vào buồng vệ sinh, “Em tắm rồi, đi vệ sinh liền ngủ, anh tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi.”
Lăng Dịch lên tiếng: “Ừ.”
Chờ Lăng Húc đi ngủ, Lăng Dịch đi vào buồng vệ sinh, lúc chuẩn bị đánh răng nhìn thấy trong ly có ba bàn chải đánh răng lớn lớn nhỏ nhỏ thì dừng động tác hít sâu một hơi.
Trước khi mùa hè chấm dứt, trên dưới toàn công ty xuất hiện một lời đồn, đó chính là tổng giám đốc Lăng của bọn họ có một đứa con riêng, lớn lên thực đáng yêu, hơn nữa giống tổng giám đốc Lăng như đúc.
Giống nhau như đúc đương nhiên là nói khoa trương, đó là vì nhân viên đầu tiên nhìn thấy Lăng Dịch mang theo Thiên Thiên trở về truyền bá ra các loại tin tức tam sau thất bản. Ngày đó Lăng Húc cùng bà chủ đi nhập hàng, Lăng Dịch mang theo Thiên Thiên đi khu mua sắm mua bút màu cùng bút chì, bị nhân viên kia nhìn thấy.
Thiên Thiên cùng Lăng Dịch một trước một sau đi xem giá hàng.
Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào bút màu bên trên, Lăng Dịch liền trầm mặc dừng phía sau nó. Thiên Thiên thích một bộ bút màu sẽ dừng lại không nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Dịch.
Vì thế Lăng Dịch cũng dừng bước lại, hỏi nó: “Thích cái gì?”
Tay nhỏ bé của Thiên Thiên lướt qua một loạt hộp màu, cuối cùng dừng ở bộ nó nhìn trúng, tạm dừng một chút lập tức rụt tay trở về, có chút thẹn thùng.
Vì thế Lăng Dịch ngồi xổm xuống, vươn tay ôm thắt lưng Thiên Thiên, cầm lấy hộp màu, hỏi nó: “Bộ này sao?”
Thiên Thiên gật gật đầu.
Lăng Dịch cười nhẹ, “Được rồi.”
Nhân viên kia vừa khéo cũng mang theo con đi dạo quầy hàng văn phòng phẩm, nhìn thấy đúng là một màn Lăng Dịch mỉm cười nói chuyện với Thiên Thiên. Sau này dùng lời của cô ta hình dung, chính là tâm đều mềm thành một bãi, lúc nào có thể nhìn thấy tổng giám đốc Lăng lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy?
Tin tức Lăng Dịch đột nhiên có con trai lan truyền với tốc độ điên cuồng trên dưới toàn bộ công ty.
Lúc rơi vào tai Thang Lực, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì nghe miêu tả, đứa bé kia hẳn là con trai của Lăng Húc mới đúng.
Thang Lực gọi điện thoại cho Lăng Húc, hỏi cậu có phải đã hòa hảo với anh trai rồi hay không.
Lăng Húc ăn xong cơm chiều đang gọt cam cho con trai, kẹp di động giữa tai và bả vai, nói: “Đúng vậy, tôi chưa nói cho cậu?”
Thang Lực quát: “Cậu nói với tôi lúc nào!”
Di động của Lăng Húc thiếu chút nữa bị hắn rống rớt, đưa quả cam đã gọt xong cho Thiên Thiên, sau đó dùng tay cầm điện thoại, nói: “Kích động cái gì. Tôi không có quên nói với anh trai tôi trong bộ pháp vụ có một tên ngốc họ Thang, là bạn học trước kia của tôi, còn ăn cơm với anh ấy, nói anh ấy chăm sóc cậu một chút.”
Thang Lực nghe vậy rơi lệ đầy mặt, “Thật sự cám ơn cậu a.”
Thang Lực có chút không còn lời nào để nói, hắn nói với Lăng Húc: “Lúc nào rảnh đi ăn cơm đi.”
Lăng Húc đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Thang Lực chần chờ một chút, còn nói thêm: “Cậu biết không, công ty của chúng tớ có người nhìn thấy anh cậu mang theo con của cậu đi dạo khu mua sắm, bây giờ đều tuyên truyền là con của anh ấy.”
Lăng Húc chẳng hề để ý, “Là con trai của tôi, anh tôi có đôi khi giúp tôi mang Thiên Thiên mà thôi.”
Thang Lực bất giác đè thấp giọng, “Bởi vì họ đều nói lớn lên giống anh cậu, tôi cũng cảm thấy giống.”
“Giống anh tôi?” chính Lăng Húc cũng hiểu được có chút giống, nhưng nghe Thang Lực nói thần thần bí bí như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút quái quái.
Thang Lực không nghĩ ra, một lát sau như là thuyết phục chính mình, nói: “Bởi vì hai người là anh em đi, cháu giống bác cũng không có gì kỳ quái.”
Lăng Húc ngốc ngốc lên tiếng: “Có thể là vậy.”
Nhưng sau khi cúp điện thoại, cậu càng cảm thấy kỳ quái, bởi vì cậu và Lăng Dịch không phải anh em ruột, theo lý thuyết Thiên Thiên và Lăng Dịch không có quan hệ huyết thống, làm sao có thể giống nhau như vậy?
Vừa nghĩ, Lăng Húc liền quay đầu nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên đang vừa ăn cam vừa xem tv, chú ý tới Lăng Húc nhìn nó, nó cũng xoay đầu lại, kỳ quái mà nhìn về phía Lăng Húc: “?”
Lăng Húc vươn tay ôm nó lên để nó quay mặt về phía mình khóa ngồi ở trên chân của mình, nhưng Thiên Thiên mặc kệ, bởi vì như vậy nó không xem được hoạt hình.
“Đừng động, ” Lăng Húc nói, “Để ba nhìn con.”
Thiên Thiên nói: “Con xem TV.”
Lăng Húc nhìn kỹ ngũ quan của nó, hình như có chút giống Lăng Dịch, nhưng không khoa trương như vậy. Đương nhiên, có thể là chính mình và bọn họ quá thân thuộc nên nhìn không rõ.
Vươn tay ôm Thiên Thiên về ghế sa lông ngồi, Lăng Húc đứng lên đến thư phòng, cậu muốn tìm xem có ảnh chụp hồi bé của Lăng Dịch hay không.
Lúc bọn họ còn bé có chụp ảnh làm thành album, là cậu và Lăng Dịch đồng thời bỏ vào, đem ảnh gia đình có mặt cậu và Lăng Dịch hoặc là ảnh hai người chụp chung đều cất vào một quyển album.
Ảnh lúc còn bé không được nhiều, sau này lớn rồi lại rất ít chụp ảnh, quyển album kia vẫn luôn không bỏ đầy.
Lăng Húc nhớ rõ lúc cậu học trung học, năm mới trong nhà có khách, ba cậu còn lấy quyển album ra cho mọi người xem hai đứa con trai làm ông kiêu ngạo.
Cậu tìm kiếm trên giá sách, cuối cùng tìm thấy một quyển album, mở ra quả nhiên là quyển của cậu và Lăng Dịch.
Vài tờ phía trước đều là ảnh riêng của Lăng Dịch lúc còn bé, thậm chí có tấm ảnh vẫn là đen trắng, Lăng Húc lật đến vài tấm ảnh ít ỏi của Lăng Dịch lúc mới vừa học tiểu học, động tác ngừng lại, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng: Mẹ ơi! Thật sự rất giống!
Cậu ló đầu ra khỏi cửa thư phòng nhìn Thiên Thiên đang xem TV, cau mày nghĩ thầm rằng sao lại giống như vậy? Không khoa học a!
Thiên Thiên đã ăn xong cam rồi, nước cam chảy dọc theo tay của nó đi xuống, bây giờ nó đang liếm cổ tay của mình.
Lăng Húc la lớn: “Lăng Thiên Thiên, đi rửa tay!”
Thiên Thiên lập tức bỏ tay xuống, nhưng còn luyến tiếc khỏi khỏi TV nên dùng ngón tay xoa xoa cổ tinh còn dính ướt.
Lăng Húc lại cúi đầu liếc album, cậu tiếp tục lật mặt sau, mấy tấm liên tiếp đều là ảnh của Lăng Dịch, lúc Lăng Dịch còn là một đứa bé đã có thể nhìn ra hình dáng tuấn mỹ bây giờ, hơn nữa có mấy tấm ảnh đều chụp lúc anh thi đoạt giải lĩnh thưởng.
Kế tiếp Lăng Húc lật đến ảnh chung của hai người, đại khái là tấm ảnh đầu tiên trong sinh mệnh của bọn họ, bởi vì trong ảnh bản thân cậu vừa mới đầy tháng, là Lăng Dịch ôm cậu, sau ảnh còn viết là kỷ niệm cậu đầy tháng.
Lăng Húc không khỏi cười cười, lật ra sau này, ảnh hai người chụp chung thật ra không nhiều lắm, nhưng mỗi một tấm đều có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm.
Một tấm cuối cùng là năm Lăng Dịch thi tốt nghiệp cấp ba lên đại học, bởi vì trường Lăng Dịch đậu là trường rất tốt, ba mang theo cả nhà cùng đi du lịch, lúc du lịch hai người bọn họ chụp chung một tấm.
Bây giờ Lăng Húc còn nhớ rõ lúc ấy khi chụp ảnh mình cảm thấy rất ngốc, không chịu phối hợp, hai tay cắm ở quần túi giống như thực khốc, Lăng Dịch lại là mặt không đổi sắc đứng ở bên cạnh cậu, nháy mắt lúc bấm máy, anh đột nhiên vươn tay lên đỉnh đầu Lăng Húc làm kiểu “yeah”, trong ảnh chụp nhìn giống như hai lỗ tai thỏ.
Nhìn đến tấm ảnh đó, Lăng Húc vô cùng hoài niệm những năm tháng đó, cũng bắt đầu hoài niệm ba, cậu xoay người tìm kiếm trên giá sách, muốn tìm ảnh người một nhà chụp chung. Nguồn :
Nhưng lúc cậu tìm ra ảnh chụp của cả nhà thì cậu cũng chú ý tới một cái thùng trắng lớn phía dưới giá sách, dùng sức kéo thùng ra, trong nháy mắt mở ra Lăng Húc liền ngây ngẩn cả người.
Cái thùng kia thực lớn, dường như chiếm hơn phân nửa giá sách, mà mở thùng ra, Lăng Húc mới phát hiện bên trong đều là đồ đạc của mình.
Có con gấu nhỏ cậu từng để trên tủ đầu giường, đó là quà sinh nhật Triệu Phỉ Nghiên tặng cho cậu, còn có tấm áp-phích năm đó cậu thực thích, cùng với rất nhiều đồ đạt loạn thất bát tao khác.
Cậu cho rằng mấy thứ này lúc chuyển nhà đã bị vứt bỏ toàn bộ.
Lăng Húc ngồi chồm hổm trên mặt đất, giơ tay lên bụm miệng.
Buổi tối, Lăng Dịch làm việc xong về đến nhà, Lăng Húc mang dép lê cùng quần đùi, đứng ở cửa thật buồn nôn mà hô anh một tiếng: “Anh ~ —— ”
Lăng Dịch đánh giá cậu từ cao xuống thấp, ánh mắt mang theo chút cảnh giác, “Sao vậy?”
Thật ra Lăng Húc có chút cảm động, không đúng, cậu thực cảm động, thậm chí quên luôn mục đích tìm ảnh ngay từ đầu, cậu nói: “Anh cất giữ mọi đồ vật của em khi còn bé?”
Động tác đổi giầy của Lăng Dịch tạm dừng một chút, “Em thấy?”
Lăng Húc gật gật đầu, nói: “Em thật cảm động.”
Lăng Dịch mang dép lê, đi qua bên cạnh cậu, “Có gì mà cảm động.”
Lăng Húc đi theo phía sau anh, “Em cho rằng bị mất hết rồi, không ngờ ngay cả con gấu Triệu Phỉ Nghiên tặng em vẫn còn.”
Lăng Dịch đi vào buồng vệ sinh rửa tay, “Đối với em mà nói thì thực trân quý đi.”
“Cũng tạm, ” Lăng Húc nói, “Bây giờ cảm thấy không có gì dùng.”
Lăng Dịch nhìn cậu từ gương trong, “Không phải là mối tình đầu của em sao? Cứ kết thúc như vậy?”
Lăng Húc phản bác: “Mới không phải mối tình đầu của em, mối tình đầu của em là nữ sinh ngồi cạnh em lúc mẫu giáo bé kìa.”
“Tên gọi là gì?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc nói: “Không quan trọng, dù sao cũng là mối tình đầu của em, cô ấy thực đáng yêu.”
Lăng Dịch cười cười, lúc lau khô tay đi ra ngoài thì nói: “Vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Lăng Húc vẫn đi theo phía sau anh, đuổi cũng đuổi không đi, cậu nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật Thiên Thiên, em mời hai người ăn cơm.”
Lăng Dịch đứng ở cửa phòng của mình, tính toán đi vào thay quần áo thì nghe được Lăng Húc nói như vậy lại ngừng lại, “Em mời?”
Lăng Húc gật đầu, “Anh muốn ăn cái gì?”
Lăng Dịch nói: “Thiên Thiên muốn ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”