Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 72: Ngoại truyện 12 : Chúng ta bắt đầu lại được không? (1)



Vì tiện cho công việc, căn hộ cao cấp của Lăng Thiên chỉ cách khu trung tâm tài chính 15 phút đi xe.

Xe chậm rãi đi qua phòng điều khiển 24h của khu, Lăng Thiên hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ra ngoài cảm ứng nhận dạng vân tay, cửa lớn “cạch” mở ra.

Đỗ xe xong, anh quay đầu lại nhìn thì không biết người nào đó đã ngủ lúc nào.

Khi cô ngủ, gương mặt bình tĩnh. Bàn tay như không ý thức chủ động vuốt lên, cảm giác mềm mại kia khiến anh quyến luyến không rời, vẫn tiếp tục sờ.

Không thể phủ nhận việc cô đến khiến trái tim đau khổ trong yên lặng của anh một lần nữa dấy lên hi vọng. Cô nói cô không ở bên Lăng Hạo Vũ vậy có nghĩa là gì? Nhưng thật ra cô thích anh không? Anh có thể tiếp tục lừa mình dối người nữa hay không?

Di Di, làm sao anh mới nắm chắc được tình cảm trong em?

Nhột quá! Tử Di ngủ chập chờn bắt đầu lắc lắc đầu mình, muốn tránh khỏi cái tay không ngừng quấy rầy giấc ngủ của cô ra.

"Di Di, về nhà rồi. Về giường rồi ngủ được không?" Giọng nam dịu dàng mà trầm thấp nhẹ vang lên bên tai.

Tử Di mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, là Lăng Thiên thật! Cô không phải đang nằm mơ! Trên mặt anh còn mang theo nụ cười hiếm thấy.

"Lăng Thiên, ôm em về đi!" Hai tay đã tự động ôm cổ anh, giọng nói nửa mê nửa tỉnh nhẹ thì thầm.

"Ừ! "

Căn hộ gần 200 mét vuông đều lấy 2 màu đen trắng làm chủ đạo.

Lăng Thiên đặt Tử Di xuống giường lớn, dường như cô rất mệt, trừ mới vừa rồi tỉnh thì vẫn ngủ đến giờ. Anh ngồi bên giường, cởi áo len, bốt ngắn ra; để cô ngủ được thoải mái hơn, anh nâng đầu cô lên giống như chăm sóc một đứa trẻ, dễ dàng cởi áo khoác cô ra, chỉ giữ lại một lớp áo mỏng khiến đường cong trên cơ thể lộ ra, rõ ràng đã che lại hết, cái gì cũng không nhìn thấy được, nhưng Lăng Thiên lại cảm giác mình bắt đầu “nổi lửa”.

Là quá lâu không ôm cô sao? Cho nên vừa nhìn thấy bộ dạng cô lúc này đang ở trên giường mình ngủ ngon giấc khiến lòng anh không yên bình được, trừ phi có được cô, nếu không thân thể sẽ “náo động”, không thể bình tĩnh.

Nhưng anh hi vọng sau này bọn họ có thể từ từ đi từng bước một, không cần giống như trước kia, luôn không hiểu được tâm tư đối phương. Cho nên, dù thân thể có muốn cô cũng không thể chạm vào được!

Trước kia sự thô lỗ của mình nhất định là dọa cô sợ, cho nên cô luôn chống đối anh.

Di Di, để anh chăm sóc em được không? Anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, không để cho em chịu uất ức, có được không?

Nghiêng người nằm xuống ôm lấy cô, cái loại cảm giác giống như bị mất mà có lại khiến lòng anh thấy vô cùng thỏa mãn, dường như chỉ cần ôm cô như vậy, anh cũng đã thỏa mãn rồi.

Cuộc sống không còn trống trải nữa, bởi vì người anh muốn nhất đang ở bên cạnh anh, ngay trong lòng anh.

Di Di.. anh sẽ cố gắng lần nữa để em yêu anh! Được không?

Giấc ngủ này rất thoải mái!

Còn chưa mở mắt, giọng nói quen thuộc đã vang trên đỉnh đầu: "Dậy rồi sao? Có đói bụng không?"

"Lăng Thiên...... Anh....." Sao anh lại ở trên giường ôm cô? Mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, đây là chỗ anh ở sao? Giống y như con người anh, một chút phong cách nhẹ nhàng cũng không có.

"Mới vừa rồi là em bảo anh ngủ chung. Sao? Quên rồi hả?" Nụ cười trêu chọc hiện lên trên khuôn mặt dễ nhìn.

"Em có sao? Vậy sao anh không ngủ?" Nhìn vẻ mặt sang sủa của anh tựa vào đầu giường đâu có giống người vừa mới ngủ dậy đâu!

Anh rất muốn ngủ, nhưng tư thế ngủ của cô quá kém, mặc dù ngủ thiếp đi nhưng trong tiềm thức lại luôn tìm mọi cách quấy rối tình dục anh, không phải là cọ đùi anh thì cũng ở trong ngực anh nhích tới nhích lui, làm cho cơn buồn ngủ của anh mất hết, ngược lại ham muốn không nên có thì càng ngày càng nhiều. Thế này thì làm sao mà ngủ chứ?

"Em cứ làm phiền anh thì sao anh ngủ được chứ?"

"Em không có." Cô ngủ thiếp đi thì làm sao làm được chứ? Chẳng lẽ cô mộng du sao?

Lăng Thiên nhìn khuôn mặt bởi vì mới tỉnh ngủ mà hồng hào, cái miệng nhỏ bởi vì kinh ngạc mà mở lớn như đang dụ dỗ anh. Mà anh lại không chịu được sự cám dỗ như vậy.

Anh cúi đầu hôn đôi môi anh đào khẽ nhếch của cô, đầu lưỡi nóng trơn nhẵn đi vào trong miệng cô “quậy phá”, mạnh mẽ hút lấy chất lỏng ngọt ngào. Anh còn xấu xa cố ý mút chặt đầu lưỡi cô khiến cô hô hấp khó khăn, trống ngực đập mạnh.

Thì ra là người có tốt như thế nào cũng không sửa được cái thói này đây! Muốn anh làm hòa thượng so với chết còn khó chịu hơn!

Niềm vui xa cách nay gặp lại khiến Lăng Thiên cúi người, đè cô trên giường, hai tay ôm mặt cô để dễ dàng hôn sâu hơn.

Nụ hôn kích tình mà nhiệt liệt, như muốn bù đắp thời gian xa cách, như muốn đòi lại toàn bộ sự trống vắng trong lòng, như muốn đem hai người hòa vào nhau mãi không tách rời.

Sức lực toàn thân biến mất hết, cả người biến thành đống bùn nhão, không sức chống cự, chỉ có thể mặc anh “ta cần ta cứ lấy”.

"Ừ....a....."  Cô yêu kiều rên một tiếng, linh hồn của cô, trái tim của cô gần như bị anh hấp thụ, cô mê loạn, quyến rũ, đôi mắt khép hờ hấp dẫn, mang theo sự lẳng lơ vô hạn trước nay chưa từng có, chìm đắm trong những cái ôm hôn đầy tình cảm của anh.

Cô đáp lại khiến anh càng thêm kích động, thân thể đã muốn cháy hừng hực. Muốn cô, muốn đến toàn thân phát đau. Cổ họng khô ran, ánh mắt càng thêm sâu lắng như màn đêm, giống như một chàng trai 17,18 tuổi sức lực tràn trề, chỉ muốn trực tiếp đi vào cô.

Anh hôn cằm cô, hôn vành tai cô, hôn cổ trắng cô, hôn cô...... Khát vọng mãnh liệt khiến anh điên cuồng mút cô …

"Em là tiểu yêu tinh......" Ngay sau đó vang lên tiếng xé rách, Tử Di đang say mê tỉnh táo lại, sợ hãi nói: "Sao anh có thể như vậy...... Làm sao anh lại xé nó chứ?"

"Anh sẽ mua lại mấy trăm cái cho em, bây giờ thì chúng ta không cần......"

"Lăng Thiên, không được, anh mau buông tay ra......" Sao anh có thể làm ra hành động bỉ ổi vậy chứ? Anh ấy thực sự quá hư rồi!

"Không buông, mới vừa rồi là ai nói anh dám muốn thì dám cho?"

"Không cho nói!" Đưa lòng bàn tay trắng noãn ra che cái miệng của anh, chỉ sợ anh lại nói ra những lời không thể nghe nổi.

"Không nói, vậy thì trực tiếp làm!"

"Lăng Thiên, không được. Bụng của em rất đói, đói lắm rồi......" Mắt thấy sắc lang đi nơi khác tìm khác, Tử Di nhanh chóng ôm cổ anh không để cho anh động đậy, tiếng làm nũng rất nhỏ vang lên trong ngực anh, kia giọng nói mềm mại kia như muốn đánh vào nơi mềm yếu trong trái tim anh, khiến anh ngoại trừ đồng ý yêu cầu của cô thì chẳng thể làm gì khác.

"Vậy anh cũng đói bụng thì làm sao bây giờ?"

"Lăng Thiên, chúng ta ăn gì trước được không?" Cô gọi tên anh thật khẽ. Bây giờ là ban ngày, mặc dù trong phòng anh chẳng khác nào buổi tối, nhưng ánh sáng từ đèn ngủ vẫn có thể chiếu thấy rõ bụng cô, cô còn chưa muốn cho anh biết chuyện cô có đứa nhỏ.

Vì chuyện này không nằm trong dự định của họ, trước khi còn chưa làm rõ trái tim anh, cô không muốn nói cho anh biết. Không cần biết kết cục của bọn họ sẽ ra sao, cô nhất định sẽ sinh đứa con này ra.

Anh muốn “yêu” cô, vẫn nên đợi cô tắt hết đèn rồi nói. Cũng may bây giờ là mùa đông, quần áo giữ ấm còn mặc trên người, nếu như là mùa hè thì quần áo trên người sớm đã bị xé nát rồi. Cũng chẳng biết sao với chuyện này anh lại chẳng có chút kiên nhẫn? Mỗi lần đều kích động và trực tiếp như vậy.

Nếu anh thích làm chuyện này như vậy, vậy anh có đi tìm người phụ nữ khác không? Cảnh tượng đau lòng nhiều năm trước xuất hiện lần nữa trong đầu, anh lại dám sau khi kết hôn còn đi tìm người đàn bà khác, vẫn chưa xong, khi về còn phách lối nói với cô anh đi tìm người khác! Còn có người vô liêm sỉ và quá đáng vậy không?

Vốn còn đang học làm nũng, người nào đó bắt đầu khó chịu, rồi lại không dám mở miệng hỏi anh. Sao mà hỏi được chứ? Chuyện đã qua nhiều năm rồi mà cô vẫn còn tính toán chi li thì có phải đã quá muộn rồi không? Khi đó không phải cô ước gì anh cách cô càng xa càng tốt sao? Tại sao lại cố tình nhớ rõ chuyện này như thế chứ? Lòng dạ đàn bà thật hẹp hòi!

Cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực rõ ràng cứng ngắc, Lăng Thiên nâng mặt cô lên: "Sao lại mất hứng? Không phải nói đói bụng sao? Chúng ta đi ăn cái gì được không?"

Bây giờ ở Newyork là 4 giờ chiều, buổi sáng máy bay hạ cánh, cô đã chạy thẳng tới phòng làm việc của anh, sau đó lại vì vấn đề ở đâu mà giằng co một hồi lâu, cuối cùng ngay cả bữa trưa cũng không ăn...

Chỉ là, cô đang tức giận sao? Mới vừa rồi còn vui vẻ sao bỗng nhiên lại tức giận chứ? Phụ nữ thật là khó hiểu!

"Quần áo của em rách rồi, sao đi đây?" Lúc này thật không phải kiếm cớ rồi.

"Chỉ vì cái này mà tức giận? Đợi anh mua cả tủ bồi thường cho em. Có được không?" Từ trước đến giờ, người đàn ông này không có gì kiên nhẫn gì lúc này một lòng chỉ muốn dụ dỗ cô gái nhỏ trong ngực vui vẻ.

"Anh đi ra ngoài đi. Em muốn thay quần áo!" Tay đẩy thân thể vẫn không nhúc nhích của anh.

"Anh ở bên ngoài chờ em được không?" Nếu là lúc trước, một vị nào đó đoán chừng lại muốn nổi điên. Nhưng hôm nay anh lại trở nên cực kỳ dễ nói chuyện, đến nỗi cô cho rằng đó là người nào đó giống ngoại hình anh mà thôi.

Tam đại tuyệt chiêu của Chu Đức Thành thật sự rất có tác dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.