Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Chương 34: Tiệm bánh



Nửa năm trôi qua thật nhanh, Bách Bạch Hàn đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của An Nhiển Di nữa nhưng những tin đồn về cô và hắn ta vẫn còn lan truyền mạnh mẽ. Còn có tin tức bảo rằng hắn đang hẹn hò với một cô học sinh là con gái của thị trưởng thành phố X nhưng Bạch Hàn vẫn chưa thừa nhận chuyện đó.

Chân của Nhiển Di đã tháo bột được ba tháng, ngày ngày cô đều kiên trì luyện tập trị liệu, bước đi còn chơi chập chững, ngã không biết bao nhiêu lần. Nửa năm qua, cô rất ít ra ngoài,lý do thứ nhất là chân còn đau và đi chưa vững, lý do thứ hai là ba mẹ không cho, đôi khi có ra ngoài hít thở không khí một chút nhưng một lát lại phải về nhà vì thế việc đi tìm Hoàn Trắc không thể thực hiện. Cố Tú Đình tuần nào cũng ghé chơi, tâm sự, mua này mua kia cho cô ăn, giúp cô tập trị liệu. Cô nàng cũng không phải là người tò mò nên cũng không hỏi chuyện của cô và Bách Bạch Hàn. Công việc của An Dạt Y cũng đã hoàn thành, dự định tối nay hai anh em sẽ xuất phát ra nước ngoài.

Tú Đình biết chuyện, liền tức tốc chạy qua nhà cô. Vừa mở cửa phòng đã thấy An Nhiển Di đang ngồi trên giường, bỏ đồ vào vali.

“Cái con bạn đáng nguyền rủa này, sao không nói gì cho ta biết hết vây? Định bỏ ta rồi đi trong im lặng à?”

“Định xếp đồ xong rồi gọi mi để báo, ai dè mi biết rồi à?”

“Huhu, mi đi rồi thì ai chơi với ta. Sao mi nỡ bỏ đứa bạn siêu cấp đáng yêu thế này chứ?” Tú Đình khóc bù lu bù loa, nhào đến ôm Nhiển Di, cái đầu cọ cọ vào má của cô.

“Mi là quỷ thì có.” Nhiển Di đẩy đầu cô bạn ra, tiếp tục xếp đồ vào vali.

Cố Tú Đình chu môi, phồng má, bộ dáng uất ức vô cùng đáng yêu. Cô thở dài rồi xếp đồ hộ Nhiển Di. Hơn nửa tiếng sau, hai cái vali bự chảng xuất hiện.

“Tối nay bay rồi sao? Nếu mi nói sớm hơn ta đã qua chơi với mi nhiều hơn rồi. Chừng nào thì về?”

“Không biết, có lẽ là học xong hoặc kiếm việc xong rồi về. Mi lo gì, hai ta vẫn có thể chat webcam mà.”

“Không chiu đâu, mấy năm chứ ít gì.... Có khi lúc ngươi về thì trên tay đã bế một đứa con và một người chồng đứng bệnh cạnh.”

Nhiển Di: “...”

“Thôi, hôm nay là ngày cuối hai chị em ta gặp nhau. Coi như hôm nay ta sẽ cao cả, đưa ngươi đi ăn bánh ngọt. Anh họ ta mới khai trương một tiệm bánh ở thành phố này, có cho ta hai phiếu ăn miễn phí. Đi nào!” Không chừng chừ gì nữa, Cố Tú Đình nhảy xuống giường. Chạy thẳng xuống dưới nhà, bỏ quên ai đó đang cố gắng đi xuống cầu thang.

.....

Khi xe đã đến tiệm bánh, Tú Đình ân cần dìu Nhiển Di xuống xe rồi đỡ cô đi vào tiệm. Tiệm bánh được trang trí theo phong cách hoàng gia cổ điển, bàn ghế hình tròn, khăn trải bản được thiết kế màu trắng, cánh cửa sổ to sát đất, còn có chùm đèn pha lê đặt ở giữa tiệm, trên bàn đặt một bình hoa nhỏ, thực đơn. Tú Đình chọn cái bàn cạnh cửa sổ sát đất, đỡ Nhiển Di ngồi xuống rồi bắt ghế ngồi đối diện.

“Tiểu thư Cố, thật vui khi thấy cô và vị tiểu thư này đến tiệm bánh của cậu chủ. Cậu chủ đang dạy các đầu bếp công thức mới, khi nào xong tôi sẽ gọi cậu ấy ra gặp cô.” Một người lhujc vụ nữ cung kính nói.

“Cảm ơn chị, cho tôi một bánh matcha, một bánh sô cô la và trà hoa cúc.”

“Tiểu thư thật khéo chọn, trà hoa cúc rất tốt cho sức khỏe, làm giảm mệt mỏi và phai đi những tâm tư lo lắng. Hai vị xin chờ một chút, tôi sẽ mang lên ngay.” Người phục vụ cúi đầu rồi đi khỏi.

Một lúc sau, một cái bánh matcha, một bánh sô cô la, một bình trà và hai chiếc tách xuất hiện trên bàn, người phục vụ cũng không quên nói câu chúc ngon miệng rồi đi. Chiếc đĩa, bình trà và tách đều được theo phong cách hoàng gia, nhưng họa tiết tuy đơn điệu nhưng không kém phần bắt mắt. Tú Đình rót trà ra tách rồi đẩy một tách qua cho người đối diện.

Nhiển Di khẽ nhấm một ngụm trà, thưởng thức vị thơm và mùi vị của trà. Mùi vị hơi ngọt nhưng rất vừa uốngm hương thơm lại dễ chịu, làm người đang thưởng thức chỉ suy nghĩ đến mùi thơm mà không suy nghĩ đến việc gì khác. Đến phần bánh, Nhiển di xúc một miếng bánh nhỏ rồi bỏ vào miệng. Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, cúi đàu nhìn chằm chằm cái bánh trên bàn. Mùi vị này...

“Em họ, hôm nay em đêna chơi sao?” Một giọng nói ấm áp vang ra, Nhiển Di sửng người, tiêos tục nhìn chằm chằm vào cái bánh, không dám ngẩng đầu lên.

“Phải phải, hôm nay em còn dắt bạn đến nữa. Thật vui khi hôm nay anh ở tiệm, em có nhiều chuyện muốn nói lắm đây. Di Di, đây là anh họ ta, tên là Dương Hoàn Trắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.