Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Chương 44: Học bơi (1)



“Thông báo đây, thông báo đây!!!” Lý An từ bên ngoài chạy vào phòng. Đóng sặp cửa cái rầm rồi ngồi xuồn dưới đất thở hổn hển.

Một người đang pha trà, một người đang ngồi xem tivi còn một người thì đang chơi game. Nghe tiếng sập cửa đều đồng loạt nhìn qua.

“Có chuyện gì mà gấp gáp thế?” Nhiển Di tắt tivi rồi quay người lại nhìn Lý An.

“Từ từ... để uống miếng... nước đã.” Lý An thở hổn hển, tay với cái chén trà ở trên bàn khách rồi uống hết.

“Trà đó tớ mới pha, còn nóng lắm.” Noãn Noãn vừa nói xong, một tiếng phụt vang lên.

“...LƯỠI TÔI!” Lý An nhảu dựng lên.

“... hahahaha.”

Nhiển Di và Hữu Kiều ôm bụng cười, Noãn Noãn thở dài, mỏ tủ lạnh lấy mấy viên đá bi rồi nhét vào miệng Lý An.

“Ngậm đá sẽ giúp lưỡi bớt đau hơn.”

“Noãn Noãn thật tốt a, cảm ơn cậu.” Lý An rưng rưng nước mắt.

“Tớ chỉ là không muốn cậu có hận thù gì với bình trà mới pha của tớ.”

“Ahahaha” Hai người kia tiếp tục lăn ra cười tiếp.

“Mấy người... mấy người...”

.......

“Học bơi?”

“Phải phải, lúc nãy có vào giảng viên báo cho tớ, bảo là 3 giờ chiều nay, phòng của chúng ta và một số phòng khác sẽ có khóa học bơi ngoài trời.” Lý An vừa nhai mấy viên đá lạnh vừa nói, lâu lâu còn phát ra mấy tiếp rột rột.

“Biết bơi vẫn phải học sao?” Hữu Kiều hỏi.

“Phải phải, mà tớ còn nghe nói người dạy khóa hock bơi chiều này là... thầy Bách đó!”

“Thật hả? Vậy là tớ có thể ngắm body của thầy sao?” Hữu Kiều bật dậy, khuôn mặt tràn đầy sự mong chờ.

Mà người nào đó đang uống nước liền bị sặc, ho khụ khụ mấy cái liền. Noãn Noãn ngồi bên cạnh, tốt bụng vỗ nhẹ vào lưng cô. Sau đó quay mặt lai, giọng vô cùng nhẹ nhàng hỏi.

“Thầy Bách nghành quản trị kinh doanh phải không?”

“Đúng vậy, à mà không phải hai người chưa gặp thầy ấy lần nào phải không? Nhân tiện chiều nay đi học đi, chắc chắn sẽ đổ gục trước sự đẹp trai của thầy ấy.” Hữu Kiều hứng khởi nói.

“Cũng được, dù sao cũng muốn được thấy thần tượng của các cậu một lần. Nhiển Di, còn cậu?”

“Chắc là.. không đi đâu... “ Cô hơi đỏ mặt trả lời.

“Cậu không thể không đi nha, sẽ điểm danh rất nghiêm ngặt, nếu vắng cậu sẽ phải dọn rác tất cả các phòng học đấy.” Lý An hù dọa.

“Nhưng... còn đồ bơi? Tớ đâu có mang...”

“Không sao, chị đây đã lo tất tần tật mọi thứ.” Lý An giơ cái túi to màu trắng lên. “Trong đây gồm có đồ bơi mà giảng viên đưa cho tớ, tớ còn đi mua cả kính bơi, mũ bơi, áo khoác cho bốn đứa luôn đó nha.”

“Chu đáo vậy ta, đươc bây giờ là hai giờ trưa, Đi đến nhà ăn và ăn thật no nào. Mua thêm đồ ăn vặt, nước ngọt, phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để gặp nam thần a.” Hữu Kiều lôi kéo các chị em ra phòng, hùng dũng đi xuống căn tin.

.....

Hôm nay nhà ăn có vẻ đông người lớn, Hữu Kiều phải kiên nhẫn lắm mới không xông lên mà đánh chết hai đứa con gái bên cạnh mình. Chọn đồ ăn đã lâu rồi, thế mà còn đứng đó, tính số calo của thức ăn. Người thì vừa đói vừa mỏi chân, ngườ thì rãnh đến nổi đi tính số calo của thức ăn? Bảo nhường chỗ thì vênh cái mặt lên rồi liếc cô, sau đó đứng đo tính tiếp. Nếu không có Nhiển Di đứng bên cạnh ngăn lại, cô thật sự đã đánh cho hai người màu nhập viện.

Cuối cùng cũn lấy xong thức ăn, cả bốn người tìm một cái bàn trống, an phẩn ngồi xuống rồi bắt đầu ăn trưa. Mà ở trên bàn không chỉ có bốn phần cơm, mà bên cạnh còn có một cái bịch to đựng đầy đồ ăn và nước ngọt.

“Đúng là chỉ có sườn xào chua ngọt là tớ hài lòng nhấtt a.” Nhiển Di xoa xoa cái bụng, vô cùng thỏa mãn nói.

“Cả nguồn sống chỉ cần sườn xào chua ngọt.”Cả bọn đều đồng tình. Sau đó cả bốn người đều cười rộn cả lên.

.....

Bách Bach Hàn lái xe đến trường, tâm trạng vô cùng vô cùng không vui. Từ một giảng viên quản trị kinh doanh lại phải đi dạy bơi cho sinh viên nữ? Ông chú ngày càng quá đáng rồi đây. Đang còn tức giận, bỗng nhiên có người gọi tới, Bạch Hàn đeo tai nghe sau đó ấn nút trả lời.

“Alo?”

“Hàn, ta vừa mới coi clip hôm qua mi gửi nha. Nhiển Di càng lớn càng xinh, hát cũng rất hay a. Mà cũng không ngờ ngươi lại tìm được người nhanh như vậy.” Mạc Minh Kiêm ở bên đầu dây kia vô cùng vui vẻ nói.

“May mắn thôi.” Nghe đến tên cô, tự nhiên trong lòng anh cũng dễ chịu được phần nào.

“À mà ta với Tiểu Đình chuẩn bị bay qua đó, Tiểu Đình muốn đi thăm ông nội sẳn tiện thăm Nhiển Di rồi đi du lịch một chuyến luôn. Nhớ ra đón đấy.”

“Ừ, báo giờ và ngày cụ thể.”

“Biết rồi, còn đang bàn đây.”

“Tình hình như thế nào rồi?”

“Không khả quan lắm, ta vẫn đang điều động người đi tìm Linh Linh.”

“Còn Triều La Duệ?”

“Đã gạch tay tự sát, hôm qua mới phát hiện xong.”

“Ừ.”

“Hàn ngươi ở bên đó nhớ cẩn thận một chút, ta đang ghi rằng cô ta sẽ qua bên đó làm khó mi đấy.

“Biết rồi, cúp máy đây.” Bạch Hàn gỡ tay nghe ra, phóng xe thật nhanh đi đến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.