Chuyển ánh mắt về thân ảnh trắng toát bên cạnh, Hà Khải Thiên vươn tay, như có như không chạm vào chiếc cằm cao quá đầu mình của thanh niên. Xúc cảm lạnh buốt từ hắn truyền sang.
"Làm tốt lắm, Thần"
Đáy mắt thanh niên được gọi tên Thần đó khẽ run lên, nhưng rất nhanh biến mất. Bước chân nhanh nhẹn đuổi theo người mỹ thiếu niên.
Bên trong dinh thự hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài. Người giám sát ngồi trước màn hình hiển thị camera chỉ thấy khung cảnh yên lặng của những tên lính gác đang làm việc như mọi ngày, một màn vừa rồi đều không thể phát hiện.
Tại phòng khách của toà nhà. Ngồi trên sô pha là cậu bé 10 tuổi chăm chú vào màn hình ipad, đang phát đoạn phim hoạt hình. Bên cạnh là hai đặc vụ của FBI.
Ánh sáng đột nhiên phụt tắt. Trong căn phòng nhanh chóng truyền đến tiếng rút súng và la hét ra lệnh mở đèn của đặc vụ.
Ánh sáng đột ngột tiến tới khiến mắt họ không kịp thích ứng. Đến khi nhìn thấy tình hình trước mắt, cũng là lúc phát hiện ra súng trên người đều bị lấy mất.
Trên sô pha xuất hiện thêm một thiếu niên với gương mặt so với tất cả nữ nhân đều xinh đẹp hơn, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm, lạnh lẽo, khó lường đang chăm chú nhìn vào màn hình ipad.
Đặc vụ trẻ tuổi như mất đi lực tự hỏi, hoàn toàn chìm đắm vào gương mặt của mỹ thiếu niên. Đến khi người bên cạnh tức giận hét lên mới tỉnh táo, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người trước mặt.
Không khí lạnh lẽo kì quái khiến cả đứa trẻ cũng ý thức được nguy hiểm. Đứa bé gương mặt đầy ấm ức khi bị cướp mất đồ vật, nhưng lại không dám khóc la, cơ thể nhỏ bé không ngừng run lên, thu lại ở đầu còn lại sô pha. Đặc vụ trẻ tuổi càng tăng thêm cảnh giác, lên tiếng hỏi người trước mặt
"Cậu là ai? Cậu muốn gì ở chúng tôi?"
Hà Khải Thiên không một chút phản ứng, hơi chút liếc mắt nhìn cậu bé đang sợ hãi, vươn tay trả lại ipad. Đối mặt với ánh mắt lạnh băng kia, nước mắt cậu bé không kiềm được mà giàn giụa trên gương mặt nhưng miệng lại gắt gao cắn chặt, không dám phát ra tiếng động, sợ sệt đón lấy đồ vật.
Đặc vụ cao to, dày dặn kinh nghiệm cười gằn một tiếng
"Mày muốn cứu nó ra chứ gì? Tao vốn đã biết lão trùm đó không đáng tin mà. Nhưng tụi mày đừng hòng thoát khỏi đây. Mày nên biết đây là nơi có vào mà không có ra"
Vẫn tin rằng tên trước mặt chỉ là may mắn trà trộn được vào đây, không thể nào thoát khỏi vòng vây đang canh gác bên ngoài. Đặc vụ hung tợn trợn mắt nhìn về phía hắn.
"Ý ông là đống xác nằm ngoài kia sao?"
Thần nãy giờ im lặng quan sát phiá sau, lên tiếng. Anh đứng dựa vào bên cửa, động tác nhẹ nhàng, thoải mái tháo rời từng bộ phận của khẩu súng. Tiếng từng vật kim loại rơi xuống va chạm với sàn cẩm thạch vang lên lạnh lẽo.
Cả hai đặc vụ đều đồng loạt giật mình, không thể nào bọn chúng lại đủ khả năng hạ cả đội quân ngoài đó.
Đặc vụ cao to muốn che dấu đi sự run sợ, cắn răng muốn xông lên. Chưa đến ba bước, đã bị một vật bay đến đâm vào, khiến cả thân hình đồ sộ bật ngược lại, nặng nề té xuống.
Đặc vụ trẻ tuổi lao đến xem xét đồng đội anh. Nhưng vừa khom người nhìn tới đã hoảng sợ lui lại sau vài bước rồi ngã ngồi xuống sàn.
Không dám tin vào những gì anh đang thấy. Đồng đội đáng tuổi cha anh, kinh nghiệm thực chiến đầy mình, giờ đang nằm bất động trong vũng máu đỏ thẫm. Nơi cuống họng đang tràn máu ra, một nửa chiếc ipad cắm sâu trong đó.