Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

Chương 12



Tại bệnh viện lớn nhất của thành phố, đây là bệnh viện chỉ dành cho những người có tiền.Nam Cung Thần cùng Nam Cung lão phu nhân đang chờ kết quả từ bác sĩ.

-Chúc mừng Nam tổng, thiếu phu nhân mang thai được hai tuần, tình trạng nôn là thời kì thai nghén của thiếu phu nhân._ Bác sĩ lên tiếng nói, gương mặt Nam Cung Thần bỗng chốc ngốc trệ, vẫn chưa thể tiếp thu được lời của bác sĩ. Trong khi đó bà lão Nam Cung Doãn Tuyết tít mắt vui vẻ không thôi.

-Thằng nhóc này, cháu sắp được làm cha rồi, ta sắp lên chức bà nữa rồi, haha.._ Bà Nam Cung lão phu nhân vui mừng cười không ngừng.

-Cha sao? Cháu được làm cha sao?_ Nam Cung THần nhìn bà mình lên tiếng, anh đã ý thức được chuyện mình được làm cha, bảo bối của anh mang thai, là giọt máu của anh cùng bảo bối.

Tại nhà Nam Cung, sau khi về nhà Lăng Tâm Phi mặc kệ mình mang thai mà không ngừng làm loạn đòi Nam Cung Thần gọi cho Lăng Tâm Y về nhà ngay, còn nằng nặc đòi anh cho Lăng Tâm Y dọn về nhà ở cùng cô, không cho cô rời khỏi mình nữa, vì chiều theo ý muốn của Lăng Tâm Phi mà bà lão cùng Nam Cung Thần đành chấp nhận gọi cho Lăng Tâm Y về nước ngay, còn chuyện bên italy anh cho hai người Hoa Ảnh và Mị Ảnh giải quyết.

Hây..cực cho anh chàng nào đó, từ khi biết tin Lăng Tâm Phi mang thai, anh đã chú ý tới nhất cử nhất động của cô, tâm tình của cô, chiếu theo ý muốn của cô, kể cũng lạ, từ khi mang thai tâm tình Lăng Tâm Phi giống như một đứa trẻ vui buồn thất thường, khóc cười bất thường, nếu không thấy Nam Cung Thần chừng mốt ngày cô liền làm loạn, vào mỗi tối nếu không có anh ngủ cùng cô sẽ không thể ngủ được vì trong mỗi tối cô đều nằm thấy ác mộng, và khi tỉnh lại cô không hề nhớ gì về giấc mơ kì lạ kia nữa.

Vào tuần thứ 5 khi Lăng Tâm Phi mang thai, vì công việc ở công ty bị dồn nhiều mà Nam Cung Thần không thể không tách Lăng Tâm Phi được, chính vì vậy anh mới nhờ người bà Nam Cung lão phu nhân đến trông chừng bảo bối của anh, dĩ nhiên bà lão rất vui vẻ mà nhận nhiệm vụ này.

-Haha, Phi nhi giọi lắm, đây là cái nón len mà bà nội thấy đẹp nhất._ Bà lão phu nhân cười sảng khoái khen ngợi Lăng Tâm Phi mặc dù nhìn tác phẩm của cô chẳng giống cái nón.

-Nội, đây là nón sao? Cháu vẫn là không khóe tay.._Lăng Tâm Phi nhìn nhìn ya1c phẩm của mình bỉa môi nói khi bà nội lên tiếng khen.

-Phi nhi, như vậy là đẹp rồi._ Bà mỉm cười an ủi cháu dâu.

-Lăng tiểu thư đã đến giờ cô phải nghỉ ngơi.._ Quản gia tiến tới nhắc nhở, vì cô mang thai nên Nam Cung Thần đặt giờ giấc sinh hoạt của cô đúng giờ, hôm nay anh vắng mặt dĩ nhiên sẽ do quản gia nhắn nhở.

-Không, cháu chờ Cung Thần về.._ Lăng Tâm Phi đáp.

-Thiếu gia hôm nay về trễ, cô nên đi nghỉ sớm , nếu để thiếu gia biết người sẽ không vui.._ Quản gia khó xử nhìn cô khuyên

-Thần chưa về, cháu không ngủ được.._ Lăng Tâm Phi cúi đầu nói, vì gặp ác mộng nhiều ngày nếu không có Nam Cung Thần cô sẽ rất sợ, phải nói là cô phụ thuộc vào Nam Cung Thần rất nhiều.

-Phi nhi, ngoan, bà nội ngủ cùng cháu,_ Bào lão lên tiếng đề nghị.

-Trên người bà có mùi của Thần không?_ Lăng Tâm Phi ngây thơ hỏi, khiến bà lão cùng quản gia ngẩn người nhìn cô không biết nói gì hơn là mỉm cười.

Nhà Long điền gia:

-Con nói gì? Kết hôn sao? Mẹ không đồng ý._ Long Điền NGọc Hân ngạc nhiên nhìn con trai luôn lạnh lùng xa lánh bà

-Con đã quyết định, con chỉ đến thông báo, ba mẹ có đi hay không thì tùy._ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng.

-Ba dĩ nhiên sẽ đi._ Ông Nam Cung Đồng bình tĩnh năng cốc nước lên nói, mặc kệ bà vợ trừng mắt với ông.

-Thần, còn em thì sao? Anh bỏ rơi em như vậy sao?_ Long Điền Ngọc khổ sở khóc lóc nói.

-Anh chỉ xem em là em gái.._ Anh lạnh lùng nói

-Không đúng, anh từng vì em mà bỏ rơi Khương Lan Mị.._ Long Điền Ngọc biết mình lỡ lời nhắc đến tên người con gái mà anh cắm kị liền nhìn anh như vẻ không cố ý.

-Sao con lại nhắc đến con đàn bà đó.._ Bà Long Điền NGọc Hân trách nhẹ. Long Điền NGọc chỉ cuối đầu.

-Tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.._ Bỏ lại câu lạnh lùng anh xoay người rời khỏi. “ Lan Mị, em ở đâu? Anh rất nhớ em, Mị của anh..”Nam Cung Thần nhắm nghiền hai mắt, nỗi nhớ nhung về người con gái suốt thời gian qua anh cứ tưởng mình đã quên khi anh gặp Lăng Tâm Phi, thế nhưng khi nghe Long Điền NGọc nhắc đến cô nỗi nhớ vẫn như cũ trong lòng anh, Nam Cung Thần không trở về nhà mà đến quán bar uống rượi cùng bạn thân, uống say đến nỗi anh phải ngủ lại khách sạn. Đến sáng anh đến công ty vì có điện thoại của thư kí báo có cuộc họp quan trọng.

Văn Phòng tổng giám đốc.

Trịnh tổng._ Thư kí ngạc nhiên khi thấy một chàng trai đẹp, đẹp ngang tầm tổng tài của cô.

Chào cô! Lâu lắm mới gặp._ Anh chàng mỉm cười thân thiện chào hỏi cô thư kí xinh đẹp.

Phải, trịnh tổng tìm tổng tài sao?_ Cô thư kí đỏ mặt hỏi. “Đẹp trai quá mà”

-Ừm, tôi vừa về nước, không có chỗ ở nên tới làm phiền tổng tài của cô.

-Trịnh tổng đừng đùa, mời người..Cô thư kí mỉm cười mời Trịnh Phong Nam vào phòng, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, cũng là bạn thân của Nam Cung Thần, anh khác với Nam Cung Thần, anh bên hắc đạo, Nam Cung Thần là bạch đạo.

-Thần.._ Trịnh Phong Nam lên tiếng gọi người nào đó đang ngồi mệt mỏi dựa người vào ghế.

-Về rồi sao? Tớ tưởng cậu bị mỹ nhân nào giữ chân không thèm về._ Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng nói với bạn thân

-Trời, thái độ gì đây, không hoan nghên tớ về sao?_ Trịnh Phong Nam cợt nhã nói.

-Này, tớ nghe nói rất lâu cậu không đi bar, có ai giữ chân được cậu sao?_ Trịnh Phong Nam lên tiếng hỏi

-Không liên quan đến cậu.._ Nam Cung Thần lạnh nhạt nói

-Lần này tôi về là có tin tức quan trọng cho cậu, tôi tin rằng cậu sẽ cảm ơn tôi._ Trịnh Phong Nam cười cười hàm ý nói

-Được rồi, tôi không quan tâm, lần này cậu về thì hãy ở lại, tháng tới là tôi kết hôn.

-Sao cơ????_ Trịnh Phong Nam kinh ngạc nhìn bạn thân, anh không tin rằng bạn thân anh có thể quên được người phụ nữ kia.

-Tôi nói tôi kết hôn.._ Nam Cung thần lập lại

-Cô ấy là ai? Vậy còn Lan Mị?

-Cô ấy đã là quá khứ

-Nhưng tôi tin rằng cậu còn yêu Lan Mị._ Trịnh Phong Nam chắc chắn nói

-Yêu, đúng yêu rất nhiều, nhưng cô ấy đã rời bỏ tôi đi..

-Cô ấy đi là vì bất đắc dĩ, vả lại cô ấy và cậu còn có một đứa con._ Trịnh Phong Nam nói.

-Cậu nói gì?_ Nam Cung Thần kinh ngạc không thể tin nhìn bạn

-Cậu còn yêu cô ấy?_ Trịnh Phong Nam hỏi lại

-Yêu.._ Nam Cung Thần mấp máy môi nói, nhung hình ảnh của Lăng Tâm Phi luôn hiện ra trong đầu anh.

-“Rầm”.._ tiếng đập vang lên thu hút được hai người đàn ông.

-Tâm Y.._ Trịnh Phong Nam trong mắt ánh lên vẻ vui mừng khi gặp người anh yêu tha thiết.

-Em đang làm gì?_ Nam Cung Thần lạnh lùng hỏi, thái độ điềm tĩnh, nhưng trong lòng có muôn vài lời khó nói, cảm xúc dường như là anh gần không thể khống chế.

-Thiếu gia, tôi đã nói rồi, đừng tổn thương Phi nhi._ Lăng Tâm Y lạnh hơn nói

-Tôi chưa làm tổn thương Phi nhi._ Nam Cung THần chắc chắn khẳng định

-Vậy người vừa nói gì, yêu Khương Lan mị mà người còn muốn cưới em tôi sao?_ Lăng Tâm Y tức giận lên tiếng.” cạch” thấy anh yên lặng không nói một họng súng chỉa thẳng vào đần Nam Cung THần.

-Tôi đúng là yêu Khương Lan Mị…_ Nam Cung Thần lạnh lùng nói

-Lăng tiểu thư.._ là tiếng thét chói tai của thư kí bên ngoài, lúc này Lăng Tâm Y mới nhớ ra là Lăng Tâm Phi còn ngoài cửa, vì tức giận mà cô bỏ quên em gái. Lúc mọi người chạy ra chỉ thấy Lăng Tâm Phi bất tỉnh mà dưới chân là một mảng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.