Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

Chương 3: Bị hãm hại



Sau lần xảy ra ở thiên đường và địa ngục thì Hoa Nhật Lệ cũng không làm ở đó nữa, vì vậy mà tin tức của Lăng Tâm Y cũng không có nữa, vì việc của Hoa Nhật Lệ nên Lăng Tâm Phi rất áy náy với cô, nhưng là bạn thân nên Hoa Nhật Lệ rất hiểu cô nên không hề trách cứ, mà cô vốn dĩ cũng muốn xin nghĩ ở đólâu rồi, đúng có chuyện này cũng thuận tiện nghĩ việc không cần phải vất vả đi xin nghĩ nữa.

Tại trường đại học z:

-Thực xin lỗi cậu?_ Lăng Tâm Phi lại cíu đầu xin lỗi cô bạn thân.

-Ngốc ạ, không sao? Tớ không cò việc gì, hiện tại cũng tìm được việc mới rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ.._ Hoa Nhật Lệ mỉm cười thân thiện nói

-Nhưng chị tớ…_ Lăng Tâm Phi tiếc nuối nói, ba cô thì đang nằm viện cần tiền phải phẩu thuật mới may ra mà còn sống sót, tin tức chị gái mới biết chút ít thì không còn tin tức nữa, cô thật sự bất lực.

-Không sao? Tớ sẽ nhờ người quen ở thiên đường và địa ngục tìm hiểu dùm cậu._ Hoa Nhật Lệ an ủi cô bạn thân. Đúng lúc này thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoa Nhật Lệ nghe máy, sao thế thì hớn hở nói đã tìm được việc làm thêm cho hai người, đó là tối nay có một bữa tiệc xã giao ở khách sạn xx, vì thiếu người nên mới cần hai người phụ.

Nếu nói chỉ là trùng hợp thì Lăng Tâm Phi hi vọng không muốn gặp lại hai người đàn ông mà cô có thể nói là muốn hận, nhưng về sao cô hận cũng không hận nỗi. Lăng Tâm Phi lại gặp lại Tả Ngôn, anh cũng rất kinh ngạc khi gặp lại cô, nhưng sắc mặt lại thay đổi không còn tức giận nữa, anh có phần muốn trêu đùa cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ này. Mà ngoài ý muốn cô lại đụng trúng vào bạn gái đi cùng Nam Cung Thần.

-Này..phục vụ kiểu gì vậy? làm bẩn cả bộ lễ phục của tôi, cô tính sao đây?_ Cô gái kia hung hãn hóng hách lên tiếng.

-Thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho cô…_ Lăng Tâm Phi cúi đầu xin lỗi, cô biết mình không nên đắc tội với những người này, mặc dù trước kia cô cũng là một tiểu thư khuê cát, có ba mẹ được yêu thương lại có thêm một chị gái hết mực yêu thương mình, chiều chuộng cô, thế nhưng thế giới đó chỉ trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô.

-Đền… cô đền nỗi sao? Cô biết là y phục này bao nhiêu tiền không? Cô bán cô cũng không đủ đền cho tôi.._ Cô gái kia còn khinh miệt lên tiếng, cô ta chính là Lâm Y Vân là tình nhân mới nổi gần đây của Nam Cung Thần. Cô ta náo loạn khiến mọi người chú ý đến, mà Lăng Tâm Phi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, nếu cô không hấp tấp trốn Tả Ngôn thì sẽ không va vào cô gái này, dù y phục của cô gái chỉ vấy bẩn không đáng, nhưng cô ta liền làm loạn, vì cô ta ghanh tỵ với Lăng Tâm Phi, khi vừa vào đại sảnh cô ta liền chú ý đến ánh mắt của Nam Cung Thần nhìn vào cô gái phục vụ này. Chính vì vậy khi bị cô đụng phải Lâm Y Vân liền muốn cô mất đi thể diện.

-Này..cô đừng ngang ngược, chỉ là vết bẩn nhỏ nhoi làm gì nói khó nghe như vậy?_ Hoa Nhật Lệ chạy đến vừa nghe được thì không khỏi tức giận mắng lại Lâm Y Vân giơ móng vuốt giống như gà mẹ bảo vệ con.

-Ngang ngược sao? Ở đâu lại có nhân viên phục vụ vô lễ với khách như thế?_ Lâm Y Vân tức hòng học lên tiếng

Nhật Lệ, là tớ sai..cậu đừng như vậy.._ Hoa Nhật Lệ tính phản bát lại bị Lăng Tâm Phi lên tiếng cản lại.

-Chuyện gì vậy?_ Tiếng nói trầm ổn nhưng lạnh lùng của Nam Cung Thần vang lên, khiến không khí ồn ào yên bật, anh liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn cúi đầu kia.

-Thần…..là cô gái này va vào em làm bẩn y phục của em, còn có bọn họ bắắt nạt em._ Lâm Y Vân thấy anh tới liền làm nũng nói, thế nhưng anh chẳng mảy may để tâm, anh chỉ chú mục vào cô gái nhỏ kia, bị ánh mắt kì lạ kia nhìn khiến Lăng Tâm Phi cảm thấy không được tự nhiên.

-Này thiếm…cô đừng ngang ngược..cô.._ Hoa Nhật Lệ thật sự không nhịn được lên tiếng, nhưng hành động của Tả Ngôn làm khiến cô cứng họng.

-Aaaaaaa…._ Tiếng thét chói tai của Lâm Y Vân vang lên, khiến mọi người liền chú ý đến họ.

-Nếu đã bẩn thì cho bẩn luôn, bổn thiếu đền cho cô…._ Tả nGôn vẻ mặt play boy bất cần lên tiếng, anh tiện tay vớ lấy ly rượi từ khay của phục vụ hất lên người Lâm Y Vân, màu đỏ của rượi váy bẩn bộ y phục của cô ta khiến cô nàng hét chói tai, còn có anh lấy ra xấp tiền giá trị lớn nhất hướng cô ta mà thả, sau đó không hề quay đầu mà kéo Lăng Tâm Phi đi.

-Thần…_ Lâm Y Vân uất ức gọi Nam Cung THần khi anh cũng xoay người rời đi khi hai người kia đi. Trong mắt cô ta hiện lên tia hận thù.

-Anh muốn làm gì..?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.