Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 37: Osaka



Tối đó khi anh từ công ty trở về. Cảm thấy thật sự rất mệt mỏi nên lên thẳng trên phòng nghỉ ngơi. Vừa vào tới phòng đã thấy cô ngồi đọc sách. Vì đã gần khuya nhưng thấy cô vẫn chưa ngủ nên anh đi thật chậm, không ra tiếng bước về phía cô. Anh cởi chiếc áo khoác mình đang mặc, khoác lên người cô làm cô xoay ra xem là ai. Khi thấy anh đã về, cô đứng dậy khỏi chiếc ghế rồi nói:

" Anh về rồi, đã ăn gì chưa? "

" Anh đã ăn món cơm lúc sáng em làm rồi. "

" Sao giờ này lại không chịu đi ngủ? Đợi anh sao? "

Anh dừng một lát rồi nói tiếp

" Ừm. Thôi, anh mau thay quần áo nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh cũng đã mệt rồi. Em ngủ trước đây "

Nói rồi, cô tiến đến bên giường, đắp kín mền rồi ngủ

Sáng hôm sau khi cô thức dậy liền vội chạy ngay xuống nhà dưới để ăn sáng. Đúng lúc anh chưa đi làm nên xem như cũng có người vừa ăn, vừa trò chuyện với mình. Nhớ lại mấy hôm trước mẹ Liễu rủ cả hai cùng đi du lịch nên cô hỏi anh:

" Vĩnh Kỳ, ba mẹ em muốn hai chúng ta cùng đi du lịch với họ. Anh có đi được không? "

" Anh xin lỗi. Do công việc gần đây đột nhiên nhiều hơn nên chắc là anh không đi được rồi "

" Thôi, không sao đâu. Anh ăn nhanh đi còn đi làm nữa "

" Anh đi đây, tạm biệt bảo bối "

" Tạm biệt "

Khi anh đã dần đi khỏi, cô tỏ vẻ mặt ủ rủ. Cô nhanh chóng gọi điện ngay về Lâm gia. Đúng lúc, bác quản gia đi ngang nên nghe máy:

" Alo, bác quản gia, có mẹ cháu ở đó không ạ? "

" Là tiểu thư à. Phu nhân đang ngồi kế bên đây ạ "

" Phiền bác chuyển máy giúp cháu "

" Dạ được "

Bác quản gia cung kính nói với Lâm Mẫn Nhi. Bác nói với mẹ Liễu là cô tìm bà nên bà nhanh chóng nghe điện thoại:

" Mẹ nghe đây. Tìm mẹ có chuyện gì? "

" Mẹ à, mẹ nói lần này đi du lịch. Chúng ta sẽ đi đâu? "

" Nhật Bản. Mùa này có rất nhiều hoa anh đào "

" Vậy khi nào đi? "

" Ngày mai "

" Dạ, vậy con lên thu xếp quần áo "

Nố rồi, cô tắt máy, chạy thẳng lên phòng thu xếp quần áo vào vali. Tối đó, khi anh về nhà đã thấy trong phòng có hai chiếc vali đang được đặt kế tủ quần áo nên anh hỏi cô:

" Ngày mai em đi à? "

" Dạ "

" Đi đâu vậy? "

" Nhật Bản "

" Xin lỗi em, bảo bối. Không thể đi chơi cùng em "

" Gì chứ. Chúng ta còn nhiều lần khác nữa mà. Thôi em phải ngủ sớm, nếu không sẽ sáng mai mắt em sẽ giống như gấu trúc vậy "

Nói rồi, cô ngủ một giấc đến sáng. Sáng hôm sau, ba Lâm và mẹ Liễu đưa xe đến tận Phong gia để đón cô. Anh giúp cô đem vali để vào xe. Không thấy sự chuẩn bị của Phong Vĩnh Kỳ nên ba Lâm hỏi anh:

" Con không đi à? "

" Dạ không. Vì công ty còn rất nhiều việc cần con giải quyết "

Anh tỏ vẻ tiếc nuối

" Thôi ba đi đây. Có lẽ sắp trể chuyến bay rồi "

" Dạ "

Nói rồi, bác tài xế đạp nhanh gas đưa cả nhà họ đến sân bay. Khi đã lên máy bay, mẹ Liễu thấy cô không được vui, vẻ mặt không chứa đựng sự hân hoan nên hỏi cô:

" Sao vậy? Vĩnh Kỳ không đi cùng nên không vui à? "

" Dạ không. Chỉ là lâu quá chưa đến Nhật Bản nên không biết sẽ ăn món gì đầu tiên "

Thật chất là cô không muốn ai biết bản thân mình đang rất nhớ anh

Khi máy bay vừa hạ cánh, cô cứ như là một người khác vậy. Lúc nào cũng ăn, ăn và ăn thôi. Mẹ Liễu thấy cô như vậy thật sự không biết là cô đang vui hay đang buồn nữa. Có lúc cô nói với bà: buồn là cô ăn, nhưng vui cô cũng ăn. Thật sự bà cũng không hiểu nỗi đứa con gái này của mình

Sau khi đến khách sạn, cô được ba Lâm và mẹ Liễu đưa đến một nơi mà lúc trước cả hai từng gặp nhau chính là Osaka. Ở đây, vẻ đẹp vẫn không hề thay đổi. Chỉ có con người đã thay đổi. Lúc mới quen nhau, cả hai chỉ học cùng trường. Ba Lâm học lớn hơn mẹ Liễu của cô. Nhưng nhờ việc trường tổ chức đến đây nên họ đã gặo nhau.

Cô còn nghe mẹ Liễu kể, có lần bà đang đi trên đường thì bị một kẻ lấy mất ví tiền. Hại bà phải chạy muốn mất mạng để giành lại ví tiền. Nhưng tên lấy ví của bà đang chạy quẹo vào một con hẻm. Bà cũng nhanh chóng chạy vào đó. Ba vô cùng ngạc nhiên khi thấy ba Lâm của cô hạ gục tên trộm ví một cách dễ dàng. Từ đó, họ quen biết nhau và cả trường ai cũng biết đến chuyện tình cảm của họ.

Khi bà vừa kể xong đã thấy Lâm Mẫn Nhi ngủ gục. Bà liền lay cô dậy và cùng trở về khách sạn nghỉ ngơi

Hôm sau, vào khoảng 9 giờ cô rời khỏi khách sạn để ngắm hoa anh đào. Trong lúc ngắm, cô bất giác lấy điện thoại gọi ngay cho anh và nói

" Em đang ngắm hoa anh đào. Ở đây rất đẹp và em cũng rất muốn vừa hôn anh,vừa ngắm "

" Anh cũng rất nhớ em. Cũng muốn hôn và ngắm hoa anh đào cùng em "

Anh ở đầu dây bên kia trả lời

" Chỉ tiếc là không vừa được hôn anh,vừa ngắm hoa anh đào được "

Cô ủ rủ nói

" Cũng đúng, không hôn được thì phải làm sao bây giờ? Hay em xoay người ra sau đi "

Cô nghe lời anh, xoay người ra sau thì thấy anh đang tắt điệm thoại bỏ vào túi. Những cánh hoa anh đào cứ rơi như chào đón anh đã đến.

Cô ngạc nhiên vô cùng. Anh đi đến bên cô, cô như không tin vào mắt mình, hỏi

" Anh nói công ty còn công việc mà. Tại sao lại ở đây? "

" Anh tạm bỏ qua công việc. Đi chơi với bảo bối là quan trọng nhất "

" Miệng lưỡi anh ngọt thật đó "

Nói rồi, cô nhón chân lên hôn lên bờ môi của anh. Anh thật sự rất ngạc nhiên vì từ trước đến giờ đều do anh chủ động. Không ngờ hôm nay cô lại chủ động hôn mình

" Em hư thật đó, bảo bối "

Nói rồi, anh cũng không buông tha cho cô. Ôm chặt lấy eo cô rồi hôn, mặc kệ bao nhiêu người ở đó ngắm hoa anh đào cũng thấy ghen tị với hai người họ

- -------------

Hôm qua do chuyến du lịch của mình gặp một số trục trặc nên phải đến 1h sáng mình mới đến được khách sạn. Cả đêm hôm qua mình đã thức để viết hoàn thành chap này. Mong các bạn đừng hối mình ra chap nhanh nhá. Lúc đến khách sạn thật sự rất mệ nhưng vẫn phải cố viết cho xong chap. Yêu các bạn 😙❤

* Lưu ý: mình nói vậy để các bạn hiểu và biết về mình một chút chứ hoàn toàn không có ý gì khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.