Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 44: Việc làm



Mấy ngày nay, ngày nào Phó Vũ Hàn cũng mang đồ ăn đến cho cô tẩm bổ. Nhưng cô đã tự nói với lòng mình: chỉ được nhận một lần, không có lần thứ hai. Nếu cứ nhận mãi, cô sợ con tim mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.

Vào một buổi trưa, khi Trần Băng đang làm việc trong bếp thì nghe tiếng gõ cửa. Cô nhanh nhanh ra mở, hóa ra là Lâm Mẫn Nhi, cô vui vẻ mở rộng cửa ra cho Lâm Mẫn Nhi vào.

Lâm Mẫn Nhi vào bên trong ngồi ghế, Trần Băng nhanh chóng mang nước ra cho cô. Thấy Trần Băng đã ốm hơn lúc trước, cô quan tâm hỏi:

" Trần Băng, chỉ mới có mấy tuần mà cậu đã ốm như thế này. Nhớ tẩm bổ không thì bệnh đấy "

" Mình không sao. Mà nói cho cậu một tin vui "

Bác bỏ ý kiến của Lâm Mẫn Nhi. Trần Băng nói với vẻ háo hức

" Tin vui? "

Lâm Mẫn Nhi đang rất muốn biết tin mà Trần Băng sắp nói đến là gì

" Phải. Mình đã tìm được việc làm rồi "

" Thật sao. Chúc mừng cậu.

Nhưng là công việc gì vậy? "

" Mình đã xin làm phục vụ tại một nhà hàng cao cấp. Sao hả, cậu thấy thế nào? "

Trần Băng vẫn nói với vẻ mặt hớn hở. Cô không hề biết Lâm Mẫn Nhi đang rất ngạc nhiên với quyết định của cô

" Mình không nghe lầm chứ.

Có rất nhiều công việc tốt sao cậu không chọn. Lại chọn làm phục vụ

Càng ngày mình càng không hiểu cậu suy nghĩ gì "

" Được rồi, dù gì mình cũng đã được nhận vào làm. Với lại nhà hàng đó cũng quen biết với công ty của ba mình nên chắc sẽ chiếu cố mình thôi.

Mẫn Nhi tiểu thư xin đừng quá lo lắng "

" Sao mình lại không lo chứ? Cậu đường đường là thiên kim của Trần gia.

Sao lại phải làm những việc như vậy.

Mà thôi, cứ theo ý của cậu vậy. Nhưng nếu chỗ làm của cậu không ổn thì cứ xin nghỉ việc. Mình sẽ nói với Vĩnh Kỳ giới thiệu cho cậu những chỗ tốt hơn "

" Cảm ơn cậu "

" Khi nào cậu mới đi làm? "

" Tối nay "

" Đi làm tốt nhé! "

" Ừ "

Cả hai nói chuyện đến gần trưa, Lâm Mẫn Nhi đưa cho Trần Băng một ít đồ tẩm bổ rồi ra về.

Tối đó, khi Trần Băng đến nhà hàng. Quản lý của nhà hàng biết cô là thiên kim của Trần gia nên đối đãi với vô rất tốt. Cô tự nói với bản thân mình:

" Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Nhất định phải làm thật tốt "

Đúng lúc hôm nay Phó Vũ Hàn có hẹn với đối tác tại nhà hàng cô đang làm việc. Cô được người quản lý kêu đẩy thức ăn đến phòng riêng cho anh và đối tác.

Khi thấy Trần Băng đẩy thức ăn vào. Phó Vũ Hàn rất ngạc nhiên, anh không ngờ cô lại làm việc ở đây.

Trần Băng cũng rất ngạc nhiên khi khách quý hôm nay của nhà hàng lại chính là anh.

Cô đẩy thức ăn đến bên đối tác của Phó Vũ Hàn. Đối tác lần này của anh là một người đàn ông trung niên. Ông ta rất thích những cô gái trẻ đẹp

Ông ta thấy Trần Băng xinh đẹp nên khi cô đẩy thức ăn đến bên mình. Ông ta ngang nhiên sờ vào mông cô khiến cô hốt hoảng và la lên

" Aaaaaaaa, ông..... ông đang làm gì vậy hả "

" Cô gái, tôi chỉ chạm mông cô một cút thôi, làm gì dữ vậy. Hay cô bắt tôi đền tiền "

Phó Vũ Hàn thấy vậy, anh cảm thấy rất tức giận, nắm chặt bàn tay lại. Anh thật sự muốn chặt bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ta.

Cô rất tức giận nhưng cũng nhịn nhục bỏ qua. Cô đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Ông ta quay lại nói rồi cười nhạo cô với những người ngồi cùng bàn. Phó Vũ Hàn đập tay thật mạnh xuống bàn khiến tất cả mọi người đều giật mình và xanh hết cả mặt. Anh bỏ ra khỏi phòng, vội đi tìm cô

Cô lúc này đã hết giờ làm nên thay đồ chuẩn bị về nhà. Khi cô chuẩn bị về thì người quản lý kêu cô chờ chút. Phía sau quản lý là một cô gái với gương mặt đang tức giận. Cô ta nói chính mình đã nhìn thấy Trần Băng trộm tiền trong túi của cô. Cô gái này thấy quản lý tốt với Trần Băng nên đem lòng ghen ghét và cô ta đã đổ oan cho cô

Cô ta đã cố tình bỏ tiền của mình vào túi của Trân Băng. Khi đến để lục xét đã tìm thấy tiền của cô ta trong túi của cô. Cô ta còn ra tay tát Trần Băng khiến cho một bên mặt của cô đỏ lên, hiện lên rõ năm ngón tay trên mặt.

Trần Băng lúc này không thể nhì được nữa. Cô tức giận nói với người quản lý:

" Quản lý, tôi nghĩ anh cũng biết thân phận của tôi là ai. Số tiền nhỏ này đôi với tôi không đáng bao nhiêu. Vậy tại sao tôi phải đi ăn cắp nó.

Nếu như đến cả anh cũng nghĩ tôi thật sự ăn cắp, quản lý TÔI MUỐN NGHỈ VIỆC "

" Trần tiểu thư.... "

Từ xa, Phó Vũ Hàn đã nghe được tiếng ồn phía trước. Anh định không quan tâm nhưng khi nghe thấy giọng của Trần Băng, anh nhanh chóng đến đó.

" Có chuyện gì vậy? "

Anh vừa đi đến vừa nói

" Phó tổng, không có gì. Chỉ là chút việc riêng của nhà hàng thôi "

Người quản lý nói với giọng sợ hãi

" Việc riêng của nhà hàng tôi cũng không thể biết sao, anh quản lý? "

Anh nói với giọng nghiêm nghị

" Chỉ là cô gái đứng bên cạnh tôi. Cô ấy nói đã nhìn thấy Trần tiểu thư lấy trộm tiền của cô ấy. "

Anh nói với Phó Vũ Hàn

" Vậy sao? Vậy tôi muốn hỏi cô ta một chút "

" Khi nhìn thấy Trần Băng lấy tiền của cô, tại sao cô không bắt ngay tại trận mà phải đợi đến thời điểm này mới nói "

Anh quay qua hỏi cô ta. Cô ta ấp úng trả lời

" Tôi... tôi "

" Quản lý, lập tức đuổi việc cô ta.

Dám vu oan cho người phụ nữ của tôi lấy đồ của cô. Thật ngu ngốc

Đúng là một kẻ không biết trời cao đất dày "

Câu nói bá đạo của anh khiến cho cô ta luôn nhìn chằm chằm vào Trần Băng. Cô ta thật không ngờ được Trần Băng lái chính là bạn gái của một người quyền lực như vậy.

Anh thấy cô luôn nhìn chằm chằm dưới đất. Biết là cô đang giấu gì đó nên anh đã nhẹ nhàng nâng mặt cô lên phát hiện năm dấu tay đỏ chót trên măt. Anh tức giận nói:

" Quản lý, là ai đã khiến cho mặt cô ấy bị như vậy? "

" Là... là "

Anh quản lý không phải không dám chỉ. Mà là anh bị Phó Vũ Hàn dọa khiến sợ hãi, hai chân đứng không vững

" Anh không muốn làm việc nữa có đúng không? "

Phó Vũ Hàn nói với giọng nghiêm nghị

" Là cô ta "

Quản lý chỉ tay vào cô ta khiến cho Phó Vũ Hàn càng thêm tức giận. Anh định cho người chặt bỏ bàn tay đã đánh Trần Băng. Nhưng Trần Băng đã ra sức xin giúp cô ta nên anh đã bỏ qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.