Bảo Bối Đáng Yêu: Daddy Mau Tránh Xa Mẹ Ra!

Chương 18: Sau Năm Đó





“Làm cái gì vậy Dịch Hạo Văn!” Đoàn Mạc Nhu bị cậu ta kéo suýt té, không khỏi nhăn đôi mày thanh tú quát lên, đến khi thấy ánh mắt của cậu ta dừng ở vùng cổ của cô, cô vội khép chặt áo lại.

“Đoàn Mạc Nhu, cô đã làm gì?” Dịch Hạo Văn hét lên với cô.

Đoàn Mạc Nhu nhìn cậu ta một cái, hất bàn tay đang siết mình ra.

Cô chỉnh lại quần áo một chút rồi đi về phía cửa: “Ngày mai đúng giờ cho tôi nhờ! Chắc cậu hiểu hậu quả không tham dự đúng không!” Cô bỏ lại một câu rồi lập tức nhằm hướng cánh cửa đi thẳng.


Mới đi được mấy bước, cánh tay liền bị kéo lại, người cô bị một sức mạnh thô bạo lôi về: “Đoàn Mạc Nhu, nói cho rõ ràng! Mấy cái này là ở đâu ra? Cô sẽ không lên giường với thằng khốn Phùng Tranh kia chứ?” Dịch Hạo Văn đỏ hoe mắt nhìn Đoàn Mạc Nhu trừng trừng.

So với Dịch Hạo Văn kích động, Đoàn Mạc Nhu có vẻ bình tĩnh hết sức, cô rũ cánh tay cậu ta đi, nhìn cậu ta: “Làm gì ngạc nhiên quá vậy, cậu đã lăn lộn trong cái giới này gần bốn năm rồi, thấy chưa đủ nhiều hả?”Cô nói xong, đi về phía cái cửa.

“Mạc Nhu!” Phía sau, Dịch Hạo Văn lại mở miệng gọi cô: “Đừng làm nữa.

” Cậu ta khe khẽ nói một câu, trong lời nói dường như còn chứa sự cầu xin.

Bàn tay đang mở cửa của Đoàn Mạc Nhu khựng lại ngay đó, nghe thấy lời của cậu ta, không kìm được khẽ cười: “Không làm? Không làm vậy tôi ăn cái gì?”“Tôi nuôi cô.

” Giọng nói trẻ trung phía sau vang lên vừa rõ ràng vừa kiên định, khiến tim Đoàn Mạc Nhu run lên.

Cô là một người phụ nữ, sao lại không muốn nghe được lời nói như vậy, trong cái giới xấu xa này, nếu như có một người thật lòng thật dạ nói với cô như thế “Mạc Nhu, tôi nuôi cô”, cô nghĩ cô sẽ bật cười thành tiếng.

Chỉ là.


“Dịch Hạo Văn, cậu đang nói gì vậy? Cậu dựa vào cái gì mà nuôi tôi? Chẳng lẽ cậu đã quên để có được ngày hôm nay, cậu đã bước từng bước thế nào? Cậu nuôi tôi? Cậu mới có tí tuổi mà nuôi tôi? Khi nào quay xong ‘Kẻ săn độc’, cậu đi hoàn thành bài vở cho tôi trước đi rồi nói sau!” Đoàn Mạc Nhu xoay người nhìn chằm chằm cậu ta, trong đôi mắt xinh đẹp là sự bình tĩnh và nghiêm khắc không được phép phản kháng.

Từ trước đến nay, đối với ánh mắt đó của cô, Dịch Hạo Văn đều chịu không nổi.

Cậu ta vội huơ tay: “Được rồi được rồi, lúc nào cũng lấy tuổi tác đè bẹp tôi! Đoàn Mạc Nhu, cô làm cho rõ đi, cô mới có hai mươi ba tuổi đầu thôi, đừng có coi mình như bà cô ba mươi, bốn mươi tuổi được không?”Đoàn Mạc Nhu trầm ngâm một hồi mới cúi đầu mở miệng nói một câu: “Từ sau năm đó, tôi đã không còn có cái độ tuổi hai mươi này nữa rồi.

”Hai mươi tuổi là độ tuổi mộng mơ với con gái, song với Đoàn Mạc Nhu cô là không có, từ nay về sau cũng sẽ chẳng có nữa.

Cô xoay người mở cửa, đi ra ngoài, chỉ để lại Dịch Hạo Văn một mình đứng ngẩn ngơ trong phòng.

Thang máy từ từ đi xuống, Đoàn Mạc Nhu nhìn vào khuôn mặt phản xạ rõ nét trên cửa thang máy sáng bóng, vầng trán trơn láng, đôi mắt trong suốt, sống mũi cao thanh tú, hình dáng đôi môi hoàn mỹ và cả khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay mà bao nhiêu sao nữ động đến dao kéo đều mong muốn.

Nhưng một khuôn mặt như vậy ở trên người cô thì có tác dụng gì?Ra khỏi nhà Dịch Hạo Văn, Đoàn Mạc Nhu về thẳng nhà trọ của mình.

Cả một ngày trời, cô đã mệt lử không muốn làm gì nữa.


Thay bộ đồ ngủ, tìm chút đồ ăn, tủ lạnh rỗng tuếch, ngoài mấy hũ sữa chua ra thì không còn gì nữa.

Cô lục tung lên, chỉ tìm được mấy gói mì.

Vậy là cô ngồi lên tấm thảm trước ghế sô pha, vừa mở ti vi vừa ăn mì gói.

Điện thoại đặt cạnh tay đột nhiên réo ầm vang, cô cầm lên nhìn, trên màn hình nhảy lên ba chữ “Trần Tiêu Lâm”.

Đoàn Mạc Nhu khẽ nhíu mày, sau đó ngắt máy luôn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.