Bảo Bối Đáng Yêu: Daddy Mau Tránh Xa Mẹ Ra!

Chương 8: Đây Là Lời Một Người Vợ Nên Nói Với Chồng Ư





“Anh Thương...”Đoàn Mạc Nhu còn chưa nói hết thì thấy anh đột nhiên tiến lên từng bước, phút chốc kéo gần khoảng cách giữa anh và cô.Phản ứng duy nhất của cô chính là lùi lại đằng sau, trong đôi mắt to tròn hiện vẻ hoảng loạn rõ ràng.Mà nhà vệ sinh chỉ to bấy nhiêu, cô mới lui lại một xíu đã đụng vào bồn rửa tay, thân hình cao lớn cường tráng của anh đã xán tới gần, dường như chẳng còn kẽ hở với cô.Anh chống tay lên bệ rửa hai bên người cô, hành động này khiến tư thế của cả hai rất mập mờ, thân thể cũng gần nhau hơn.


Anh cúi đầu, nhìn cô chằm chằm.Cô rất không muốn tiếp xúc với ánh mắt có sức uy hiếp của anh, nhưng tư thế như này làm cô không thể không ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu đen thoáng qua chút kinh hãi.“Cô Đoàn đã quên mất thân phận của mình rồi phải không? Tôi thấy tôi cần phải nhắc nhở cô...!về quan hệ của chúng ta...”Hơi thở nóng rực của anh phả ra lướt qua dái tai, cô chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân nháy mắt co lại, tim muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, bèn lướt mắt từ sống mũi cao thẳng của anh xuống dưới, nhìn bờ môi hoàn mỹ của anh.Quan hệ cái khỉ khô! Nửa năm trước lúc anh ký tên đã nói rõ ràng hết rồi, tóm lại là thời gian một năm, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, hai người nước sông không phạm nước giếng không phải rất tốt không? Bây giờ muốn giở chứng gì đây?“Anh, anh Thương, xin hãy tự trọng!” Đoàn Mạc Nhu cố dằn những lời trong lòng, đôi tay chống sau bồn rửa tay nắm chặt lại.

Cô rất muốn nói toạc ra với anh, nhưng kém cỏi quá, cô không dám!Ngay tên bỉ ổi Phùng Tranh kia cô còn không dám đắc tội thì sao dám đắc tội một người máu mặt như vậy?Lần đầu tiên gặp anh vào nửa năm trước, cô đã biết anh rất nguy hiểm, đối với phụ nữ mà nói, anh là mối nguy hiểm tuyệt đối, không chỉ bởi ngoại hình điển trai khiến tất cả phụ nữ mê mẩn của anh, mà còn vì quyền thế trong tay anh.Với Thương Quân Đình anh, muốn khiến Đoàn Mạc Nhu cô chết là chuyện dễ như dẫm chết một con kiến.


Nếu cô thông minh thì phải biết tránh xa người đàn ông này ra!“Tự trọng?” Anh cười như hừ một tiếng, hơi thở nóng rực lướt qua chỗ cổ cô.

Anh đưa tay bóp lấy cái cằm xinh xắn của cô.


Hành động mạnh tay quá sức của anh làm Đoàn Mạc Nhu phải nhăn mày, nhưng anh lại như không thấy, chỉ mỉm cười, giọng điệu vừa ấm vừa lạnh: “Đoàn Mạc Nhu, đây là lời một người vợ nên nói với chồng ư?”Bà mẹ nó chứ! Đêm hôm khuya khoắt anh nhắc đến quan hệ vợ chồng với tôi, sao lúc anh lên giường với phụ nữ khác không nghĩ tới đi? Đoàn Mạc Nhu oán thầm trong bụng, hận không thể đá anh một phát.“Anh Thương, lúc trước ký hợp đồng, không phải đã nói là chỉ vì tờ giấy kia sao?” Cằm Đoàn Mạc Nhu vẫn bị anh bóp đến đau điếng.“Ồ? Ý cô là giờ cô muốn vạch rõ quan hệ với tôi?”Mẹ...!nó! Không phải anh muốn vậy sao? Vừa rồi là ai nói bọn họ không có quen nhau?Đoàn Mạc Nhu xém chút nổi đóa, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười khó coi.“Anh Thương, vốn dĩ chúng ta không có quan hệ!” Cô gần như nghiến răng nghiến lợi.“Không có quan hệ?” Giọng nói của anh tựa như ma quỷ vọng lên từ mười tám tầng địa ngục.Môi của anh gần như dán vào mặt cô, bàn tay bóp cằm cuối cùng cũng buông ra, nhưng ngón tay mãi lưu luyến nơi cằm cô, sau đó chầm chậm lên trên, xoa nhẹ đôi môi tái nhợt của cô.“Tôi chỉ nhớ, chúng ta đã ký hợp đồng với nhau...!Cho nên, dù về mặt lý thuyết hay là pháp luật, cô, Đoàn Mạc Nhu thuộc về Thương Quân Đình tôi.

Lúc cô định lấy tấm thân này hầu hạ dưới thân thằng đàn ông khác, hy vọng cô nhớ là tới báo với tôi một tiếng...!Đương nhiên là tôi không thích bị cắm sừng đâu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.