Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 13: Diệp tri thu (Nhìn lá rụng biết mùa thu đến)



Buổi trưa, Đồ Liên mang đồ ăn lên cho cậu. Nghe nói Sơ Sơ đã được mang về, đồng thời, Đồ Liên cũng tiện thể đóng gói luôn quần áo của cậu mang đến.

Điều này làm cho Đỗ Nhược hơi buồn bực một chút. Chẳng lẽ chìa khóa chỉ là đồ trang trí thôi sao? Cậu còn chưa đưa chìa khóa cho bọn họ mà!

Đồ Liên lễ phép gõ cửa, hỏi: “Cậu Đỗ, tôi có thể vào được không?” Đỗ Nhược vội lên tiếng: “A, được... Vào đi.” Đồ Liên đẩy cửa ra, mau chóng tiến vào, bưng bát đĩa của Đỗ Nhược ra ngoài. Xong, ông đứng ngay tại bên giường, nói: “Cậu Đỗ, tiên sinh có dặn dò tôi bôi thuốc cho cậu.”

Đỗ Nhược khoát tay, vẻ không cần, nói: “Đưa thuốc cho tôi đi, tôi tự làm là được rồi.” Đồ Liên cười cười: “Điều này không được. Tiên sinh nói là, nếu Đỗ Nhược từ chối, buổi tối trở về sẽ ...” Đồ Liên mặt hơi hồng hồng, ho khan hai tiếng, không tiếp tục nói hết câu, nhưng Đỗ Nhược cũng hiểu rõ ý của Trần Vũ Dương rồi.

Đỗ Nhược có chút tức giận quay người nằm xuống. Đồ Liên mở những lọ thuốc ra, bất đắc dĩ nhìn về phía đứa trẻ đang tức giận trên giường kia.

Đồ Liên khom người xuống, trực tiếp kéo quần của Đỗ Nhược xuống. Đỗ Nhược cả kinh, nhưng ngay lập tức nghĩ đến vết thương bên trong còn chưa lành, lại ảo não gục đầu xuống. Đồ Liên mau chóng bôi thuốc, động tác mềm nhẹ, Đỗ Nhược vẫn là nhịn không được phải hít khí vài lần.

Miệng vết thương vốn đã sắp lành rồi, nay lại bị mấy cái đánh của Trần Vũ Dương làm cho nứt ra. Đỗ Nhược nhe răng trợn mắt, trong lòng thầm oán Trần Vũ Dương.

Mãi cho đến tối, khi hắn đã trở về, Đỗ Nhược còn chưa rời giường, vẫn tiếp tục ru rú ở trong chăn, miệng còn ngậm nhiệt kế. Đây là bởi vì, buổi chiều, Đỗ Nhược lại bắt đầu mê man, muốn đi ngủ, cả người nóng bừng lên. Buổi sáng khóc nhiều như vậy, vậy mà buổi chiều, một ngón tay còn không nhấc nổi nữa.

Giữa trưa, sau khi bôi thuốc xong, Đỗ Nhược đắp chăn che kín đầu, không chịu gặp Đồ Liên, cũng không chịu uống thuốc. Đồ Liên gọi điện cho Trần Vũ Dương. Hắn chỉ ừ một tiếng, sau đó để cho Đỗ Nhược nghe điện thoại.

Đồ Liên không biết Trần Vũ Dương nói gì mà Đỗ Nhược lúc sau chỉ phụng phịu, tức giận quẳng chăn xuống đất, sau lại thấy tiếng nghẹn ngào uất ức nho nhỏ.

Lúc này, Trần Vũ Dương rốt cuộc đã trở về, Đồ Liên thở ra nhẹ nhõm, mang Trần Mộ Tư đi lên phòng làm bài tập. Toàn thân Đỗ Nhược khó chịu, khi ngủ không yên giấc được. Trần Vũ Dương ban đầu còn có chút tức giận, nhưng giờ lại thấy khuôn mặt ửng hồng của Đỗ Nhược, trong lòng lửa giận như tan biến hết.

Hắn chỉ cúi xuống ôm lấy cậu, gọi hai tiếng: “Bảo bối.” Thấy Đỗ Nhược không có phản ứng gì, hắn mau chóng gọi điện thoại cho Tiền Bạc Cảnh.

Tiền Bạc Cảnh trước sau vẫn là một bụng oán trách, ài, thật đúng là... Không dễ gì có một đêm ngọt ngào với tiểu tình nhân. Vậy mà cứ thế bị một cú điện thoại của Trần Vũ Dương phá hủy. Đến lúc tiểu tình nhân mà giận rồi, Tiền Bạc Cảnh cũng cầu cho Trần Vũ Dương sống không yên luôn.

Tiền Bạc Cảnh xem bệnh cho Đỗ Nhược, ai oán nói với Trần Vũ Dương: “Bị như vậy rồi mà còn bắt tôi đi tới đi lui, không bằng trực tiếp tới bệnh viện luôn đi.” Trần Vũ Dương tựa vào bên cửa sổ hút thuốc, lạnh lùng nói: “Bảo cậu chữa bệnh thì chữa bệnh, nói nhiều như vậy để làm gì.”

Tiền Bạc Cảnh cũng nhìn ra được tâm tình Trần Vũ Dương lúc này đang không tốt, không nói thêm gì nữa, nhưng tính cằn nhằn vẫn là không bỏ được: “Anh còn ở đây hút thuốc, muốn để cho cậu ta chết nhanh hơn một chút sao? Cửa sổ mở lớn như vậy, gió mạnh quá, dễ làm người ta ốm. Đến lúc đó lại phải gọi tới tìm tôi.”

Trần Vũ Dương khẽ nguyền rủa một tiếng: “Chết tiệt.” (nguyên lai nó là từ f**k/thao -_-), rồi vứt điều thuốc vào cái gạt tàn.

Một lúc lâu sau, Trần Vũ Dương đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Này, cậu ấy thế nào rồi?”

Tiền Bạc Cảnh mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao vậy? Lãng tử trước kia đâu rồi? Chết tiệt! Anh không sao chứ? Vì đứa nhỏ này mà muốn buông tay sao?”

Tiền Bạc Cảnh thật sự là chấn kinh rồi. Trần Vũ Dương tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà gã vẫn ngửi ra được một tia ‘khẩu thị tâm phi’ ở đây (nghĩ một đằng nói một nẻo). Đỗ Nhược còn là người đầu tiên làm cho Trần Vũ Dương lo lắng đến vậy, mà Trần Vũ Dương hắn cũng là lần đầu tiên làm những chuyện như vậy, thật sự là làm cho Tiền Bạc Cảnh có cái nhìn khác xưa nhiều lắm đối với Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương thấy vẻ mặt đăm chiêu của Tiền Bạc Cảnh, có chút thẹn quá hóa giận: “Loại người nào mà tôi còn chưa gặp qua, sao có thể chỉ như vậy mà đã động lòng, đừng có ở đó mà nghĩ bậy nữa.”

Đỗ Nhược thức dậy, trong lúc hỗn loạn lại nghe thấy một câu như vậy. Đúng vậy, cậu làm sao mà quên được, mình cũng chỉ là một người bình thường, còn cùng những người khách yêu thích vẻ bề ngoài làm việc đó, thật sự là quá phóng túng.

Đầu Đỗ Nhược hiện giờ rất đau, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa. Cảm giác thiêu đốt như bủa vây lấy cậu, thực sự là rất khó chịu. Mắt hơi đau đau, có lẽ là do sáng nay khóc quá nhiều. Đỗ Nhược khẽ quay đầu, nhìn về phía Trần Vũ Dương, đúng lúc hắn cũng vừa vặn quay qua nhìn cậu.

Trần Vũ Dương đi tới, sắc mặt có chút không được tự nhiên. Dường như trong thâm tâm, hắn rất sợ Đỗ Nhược đã nghe thấy câu nói vừa rồi.

Tiền Bạc Cảnh cũng theo tới bên cạnh, trên dưới quan sát Đỗ Nhược một phen, sau đó cười tủm tỉm ngồi xổm xuống bên giường: “Vừa rồi có biết chúng tôi đang nói cái gì không?”

Trần Vũ Dương ngẩn ra, trừng mắt liếc Tiền Bạc Cảnh, ý bảo gã ngậm miệng lại. Nhưng Tiền Bạc Cảnh cũng chỉ nhìn qua hắn một cái, tiếp tục nói với Đỗ Nhược: “Chúng tôi đang nói về việc cậu rất có sức quyến rũ, làm cho Trần đại thiếu gia nhà chúng tôi phải ngả mũ hàng phục đó.”

Đỗ Nhược nhếch đôi môi khô khốc, khẽ nở nụ cười, đôi mắt có chút ướt át nhìn về phía Trần Vũ Dương, rồi lại cụp mắt xuống.

Tiền Bạc Cảnh nói tiếp: “Muốn có được trái tim một người đàn ông, không thể chỉ biết khóc. Những chiêu thức học được bên người những đàn ông khác, đều có thể dùng được.” Không biết có phải do mình quá suy nghĩ hay không, nhưng Đỗ Nhược có cảm giác, những lời này của Tiền Bạc Cảnh như đang mỉa mai cậu. Ví dụ như là đang nói đến việc cậu đã ngủ với quá nhiều đàn ông.

Trần Vũ Dương cũng nhăn mày lại: “Tiền Bạc Cảnh, đủ rồi, không còn việc gì nữa, mau về nhà cho tôi.”

Tiền Bạc Cảnh híp mắt nở nụ cười, đôi mắt cong cong, bộ dáng vô hại. Đỗ Nhược có chút kinh ngạc, dưới ánh đèn, Tiền Bạc Cảnh thật sự là rất đẹp.

Tiền Bạc Cảnh khoát tay áo, ai oán nói: “Gọi tôi tới là anh, hiện tại đuổi tôi đi cũng là anh. Anh Dương, anh thật sự là quá nhẫn tâm với trái tim bé nhỏ của tôi rồi.”

Câu nói sau cùng cực kỳ mờ ám, làm cho mày Trần Vũ Dương nhăn càng sâu hơn. Nhưng hắn cũng không có nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn gã. Điều này làm cho Tiền Bạc Cảnh hơi bối rối. Sau đó, trong không khí có phần ngột ngạt này, gã rốt cuộc cũng rời đi.

Trần Vũ Dương vẫn im lặng không nói gì cả, chỉ bấm chuông gọi Đồ Liên sang chăm sóc Đỗ Nhược, cũng không quay đầu lại, đi thẳng sang thư phòng.

Tiền Bạc Cảnh xoa xoa cánh tay, nói giọng mũi, chửi nhỏ một tiếng: “Thao, Tiền Bạc Cảnh tôi đây do anh mà cũng sắp bệnh rồi đây này!” Gã nhìn xung quanh, quả nhiên là mùa thu đã tới. Tiền Bạc Cảnh mở cửa xe, ngồi bên trong một lúc lâu vẫn chưa đi, chỉ đặt tay lên tay lái, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, điện thoại gã vang lên, là tiểu tình nhân gọi đến. Tiền Bạc Cảnh thở dài, có chút phiền chán, nhưng vẫn nhận điện thoại, trên mặt là biểu tình tươi cười, dịu dàng hỏi: “Bảo bối, đã trễ thế này mà còn chưa ngủ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.