Trần Vũ Dương vừa đi ra ngoài, Đỗ Nhược liền thanh tỉnh lại. Cậu nằm ở trên giường quay cuồng hai cái, "Bụp" một tiếng từ trên giường rớt xuống đất.
Đỗ Nhược xụ mặt ngồi dậy. Tại biệt thự, do giường của Trần Vũ Dương rất lớn nên cậu thường hay lăn lộn như vậy, tại hắn mà giờ Đỗ Nhược lại có chút không quen với giường nhỏ như thế. Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, lại ngồi ủ rũ bên mép giường.
Cậu dường như đã lâu không có nhớ tới Mặc Ngọc, cả ngày của cậu xung quanh ngoại trừ Trần Vũ Dương cũng chỉ là Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược thở dài, chính mình có phải là có nhiều tật xấu lắm hay không. Từ khi đi theo Trần Vũ Dương, tai nạn vẫn xảy đến đôi chút, vết thương cũng có kha khá. Nhưng hình như cậu đã thích hắn mất rồi.
Ở bệnh viện, khi tỉnh lại, lúc nhìn thấy Trần Vũ Dương, cảm giác đầu tiên của cậu không phải là tức giận , mà là sợ hãi Trần Vũ Dương thật sự không cần cậu nữa, chân tay luống cuống thật giống một đứa trẻ.
Cho nên Đỗ Nhược đã có kinh nghiệm, sẽ không chọc cho Trần Vũ Dương tức giận, thậm chí cẩn thận lấy lòng hắn, bởi vì cậu sợ, cậu không muốn rời khỏi Trần Vũ Dương.
Nhưng cậu cũng thấy rất mâu thuẫn. Trần Vũ Dương là cái dạng người gì mà đến giờ cậu vẫn không thể hiểu rõ. Nhưng người như vậy mà cậu còn muốn ở lại bên hắn, Đỗ Nhược cảm thấy mình càng kỳ lạ hơn.
Trần Vũ Dương không trở lại, không cần phải nói cũng biết chắc chắn là đang ở giường của ai. Hắn cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi mình.
Đỗ Nhược lại thở dài, ngã thật mạnh xuống giường, tay chân đều mở rộng ra . Nếu hiện tại không rời đi, về sau sẽ thật sự không rời đi được. Trần Vũ Dương không phải Mặc Ngọc, làm cho người ta đắm chìm vào đó.
Nếu không rời đi, cậu cần phải chuẩn bị tốt tinh thần bị vứt bỏ, đồng thời phải luyện cho da mặt thật dày để đi theo hắn, hai lỗ tai phải đóng thật chặt, có lẽ như vậy rồi thì may ra mới có thể ngây ngốc ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút.
Đỗ Nhược buồn bực, lại không nhớ đến dạy dỗ của Trần Vũ Dương, ở trên giường quay cuồng hai cái, lập tức có âm thanh của vật nặng rơi xuống.
Đỗ Nhược hừ một tiếng, phát điên nhìn xuống, nhịn không được mắng: "Trần Vũ Dương, tên khốn này, đều tại anh, đều tại anh!"
Trần Vũ Dương đứng ở cửa, nở nụ cười, nhìn vẻ mặt ảo não của Đỗ Nhược nói: "Tôi còn tưởng rằng móng vuốt đã thu vào rồi, không ngờ nó lại chỉ là tạm thời mà thôi."
Đỗ Nhược cười cười xấu hổ, sau đó lại không lên tiếng, đôi mắt đen tuyền chăm chú, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Vũ Dương, giống như một con mèo đang xem xét địch thủ.
Trần Vũ Dương đi tới, ôm cậu đặt trên đùi. Đỗ Nhược nhìn nhìn mũi chân lơ lửng trong không trung của mình, không khỏi nhăn mày lại.
Trần Vũ Dương nhéo nhéo gương mặt cậu, đột nhiên hỏi: "Đỗ Nhược, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười chín." Đỗ Nhược trợn mắt. Theo hắn bước vào Trần gia, Trần Vũ Dương hẳn cũng đã đem lai lịch của cậu ra tra hết không còn sót một chút nào.
Hiện tại vì sao đột nhiên lại hỏi tuổi cậu, chẳng lẽ Trần Vũ Dương bị lão hóa trí nhớ sớm? Hình như là không phải mà, nhìn chẳng giống gì cả. ( bó tay với em -_-'' )
Trần Vũ Dương lại hỏi tiếp: "Đỗ Nhược, em có phải là vẫn muốn đến trường không? Nghe nói thành tích học tập của em trước kia rất tốt, hơn nữa rất giỏi về hội họa."
Tâm Đỗ Nhược có chút xao động, cậu không lên tiếng. Nhưng cậu lập tức lại nghĩ đến chính mình không nên cùng Trần Vũ Dương dây dưa quá lâu, chuyện này vẫn là nên nhanh chóng giải quyết cho tốt. Hiện tại muốn trở về trường là một chuyện không thể nào.
"Tôi hy vọng em có thể tiếp tục đi học." Thái độ của Trần Vũ Dương rất cứng rắn, hắn biết Đỗ Nhược luôn luôn kháng cự hắn, cho nên hắn chưa bao giờ cho cậu quyền lựa chọn, chỉ luôn trực tiếp hạ mệnh lệnh.
"Tôi không đi đâu." Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy một luồng khí phẫn nộ truyền tới. Trần Vũ Dương luôn giống như vậy, tùy ý ép buộc người khác hết thảy. Thế giới của bản thân bị hắn đảo lộn, cái gì cũng đều là bị ép buộc, thậm chí bức bách mình thích hắn, thật sự là một tên khốn chết tiệt mà.
Chẳng nói lời nào mà đã lừa gạt đến Bắc Mĩ thế này, sẽ không phải là chuẩn bị quăng cậu ở nơi nào chứ? Chọn cái gì không chọn, lại đi chọn Mexico. Hừ.
Trần Vũ Dương không có tức giận, chỉ hơi hơi nhăn mày lại, nói: "Tôi nuôi em, tạo điều kiện cho em hoàn thành bậc đại học, sau đó em sẽ được tự do, thế nào?"
Đỗ Nhược cúi đầu không nhìn hắn, hồi đáp: "Tôi mới học đến lớp mười, bằng năng lực của anh có thể cho tôi đi học đại học là một chuyện rất đơn giản, nhưng tôi học cũng rất khó khăn, cái gì cũng sẽ đều không hiểu, cùng những học sinh kia ngồi chung một chỗ, anh không biết là tôi cũng rất mắc cỡ sao? Nói không chừng bản tính tôi lại trỗi dậy, đem những gì học được ở 'Bóng Đêm' ra ...”
Đỗ Nhược còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác được cánh tay mình đang bị giữ chặt, điều này làm cho Đỗ Nhược thức thời ngậm miệng lại. Trần Vũ Dương đang tức giận, đây là theo cánh tay cậu truyền đến tin tức.
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn sắc mặt đang trầm xuống của hắn, mau chóng đổi đề tài, nói: "Vết thương của tôi đã hồi phục kha khá rồi. Chuyện vừa rồi có lẽ là thôi đi."
"Bất kể thế nào, em nhất định phải đi." Trần Vũ Dương chính xác là đang rất tức giận. Một lần nữa cho đứa nhỏ này một cơ hội sống tốt hơn, thế mà cậu lại nói không cần, không phải lẽ ra nên nói lời cảm ơn với hắn hay sao?
Đỗ Nhược trả lời như vậy, hai tay đưa lên cổ Trần Vũ Dương định hôn lên. Trần Vũ Dương vừa mới chuẩn bị đáp lại, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, tiếng Đồ Liên truyền đến: "Tiên sinh, ngài có ở bên trong không?"
Trần Vũ Dương lấy chăn bọc kỹ Đỗ Nhược lại, đi ra mở cửa : "Có chuyện gì?"
"Tiên sinh, Lâm Li nói bên Mexico có biến."
Trần Vũ Dương hừ một tiếng: "An Viễn thật là có chút khó giải quyết, thế lực của hắn đã bành trướng đến cả Mexico rồi. Kế hoạch không thay đổi, nhưng trước khi chúng ta đi thành phố Mehico, sẽ đi bán đảo Yucatan trước, để cho An Viễn đợi vài ngày, chờ tôi, Đỗ Nhược cùng Mộ Tư chơi cho đã rồi tôi sẽ trở lại bồi hắn sau."
"Điểm đến cụ thể là?"
"Chúng ta sẽ đi đảo Mạt Ly Nhã trước, sau đó sẽ đi Khảm Côn." Trần Vũ Dương vừa nói xong, Đồ Liên liền nhíu mày, lo lắng hỏi: "Bên phía An Viễn không cần chuẩn bị gì sao?"
"Không có việc gì, ông đi an bài đi." Trần Vũ Dương nói xong, Đồ Liên gật đầu rồi rời đi.
Đồ Liên vừa rời đi, Đỗ Nhược lập tức liền từ trong chăn thò đầu ra: "Đi đảo Mạt Ly Nhã làm gì?"
Trần Vũ Dương nhìn mái tóc có chút hỗn độn của cậu, cười nói: "Dẫn em đi ngắm cảnh."
Khi đến đảo Mạt Ly Nhã, hình như do lệch múi giờ cho nên Đỗ Nhược có chút không thích ứng được. Vừa theo Trần Vũ Dương vào khách sạn thì cậu đi ngủ luôn.
Khi tỉnh lại thì vừa vặn đã đến nửa đêm, Trần Vũ Dương ngồi ở trên giường, trên đùi là máy tính, đang cùng ai đó nói chuyện.
Đối phương là một cái thoạt nhìn thực sự trông rất nghiêm túc, còn đeo kính mắt viền vàng: "Trần tổng, chúng ta đã có được thông tin cụ thể về địa điểm giao hàng của bọn An Viễn."
"Được, đem tư liệu cho tôi." Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược đã tỉnh, chỉ rút tay ra xoa xoa đầu của cậu, ý bảo cậu ngủ tiếp đi.
Tiếp đó,hắn nói với người kia: "Thông báo cho bên phía Lâm Li luôn chuẩn bị sẵn sàng."
Nửa giờ sau, Trần Vũ Dương mới tắt máy tính, nằm xuống, ôm lấy Đỗ Nhược hỏi: "Còn muốn ngủ nữa không?"
Đỗ Nhược lắc đầu, Trần Vũ Dương lộ ra dáng vẻ tươi cười, hôn cậu một cái, ám muội nói: "Chúng ta làm đi."