Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 33: Đỗ Nhược biến mất



Cuộc sống như vậy cứ từng ngày trôi qua. Đỗ Nhược chỉ cần lên cơn nghiện, Trần Vũ Dương liền cho cậu thuốc. Thống khổ như vậy, hắn thật sự không dám để cho Đỗ Nhược nếm thử lần thứ hai.

Ngày đó, khi Đỗ Nhược vừa tỉnh lại, ngay lập tức đã ôm hắn khóc nức lên: "Anh đừng ép tôi, Trần Vũ Dương, anh đừng ép tôi."

Trần Vũ Dương quyết định, không ép, về sau hắn sẽ không bao giờ ép buộc cậu nữa. Nếu cậu muốn cái gì, đều sẽ thuận theo cậu.

Trước kia, hắn cảm thấy Đỗ Nhược luôn phản kháng, cho nên muốn nhìn thấy cậu bị mình dồn ép đến cùng đường, hiện tại, Đỗ Nhược thật sự cùng đường, nhưng trong lòng Trần Vũ Dương lại đau đớn muốn chết .

Trần Mộ Tư và Đồ Liên đã về nước trước, bởi vì mấy lần lên cơn nghiện đầu tiên của Đỗ Nhược vô cùng kinh khủng, cho nên chậm trễ đến tận bây giờ mới có thể khởi hành trở về.

Trần Vũ Dương đứng hút thuốc trên sân thượng của bệnh viện, thoạt nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy, trong hốc mắt còn xuất hiện cả tơ máu.

Một lát sau, Trần Vũ Dương đẩy cửa ra, trên giường đã không còn bóng dáng Đỗ Nhược nữa, hôm nay vốn là chuẩn bị đưa cậu về nước, cho nên đặc biệt để lại quần áo cho cậu. Hiện tại, quần áo để đầu giường không thấy đâu, ở đó chỉ còn một mảnh giấy, được qua loa viết vài chữ: "Anh đã nói không ép tôi, cho nên đừng tới tìm tôi. Trần Vũ Dương, tôi thích anh, cho nên không muốn để anh thấy cái dạng này của tôi."

Trần Vũ Dương vo chặt mảnh giấy, một cước đạp ngay vào vệ sỹ ngoài cửa: "Người đâu?"

"Anh...Anh Dương tha mạng." Trần Vũ Dương giật caravat ra, chạy vội ra bên ngoài.

Chu Tiểu Duẫn đứng ở phía sau Đỗ Nhược, hỏi: "Làm như vậy thực sự tốt chứ?"

Đỗ Nhược ừ một tiếng, cười: "Cảm ơn cô."

Chu Tiêu Duẫn không biết việc mình giúp Đỗ Nhược như vậy là đúng hay sai, nhưng Trần Vũ Dương bây giờ hoàn toàn không cách nào suy nghĩ thấu đáo, không thể không khiến người ta lo lắng. Một Đỗ Nhược, đã để lại cho hắn một đả kích quá lớn. Hơn nữa, ở bên cạnh hắn, Đỗ Nhược sẽ không thể nào cai nghiện được.

"Tôi sẽ giúp cậu." Chu Tiêu Duẫn nói.

"Không. Hiện giờ, cái tôi muốn chính là về nước." Đỗ Nhược mặc chiếc áo khoác màu trắng tinh cùng quần jean bình thường, cả người thoạt nhìn sạch sẽ sáng láng: "Trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng, phải đi Hàng Châu, có chết thì cũng phải tìm một nơi phong thủy hữu tình mới được.”

"Bốp" Trên mặt Đỗ Nhược xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng, Đỗ Nhược vừa mới chuẩn bị mở miệng, Chu Tiêu Duẫn thêm một một cái tát. Đỗ Nhược sửng sốt, như thế nào lại giống ông chủ thế không biết.

"Tôi gần đây toàn phải ăn tát đó." Đỗ Nhược tỉnh bơ chép chép miệng.

Chu Tiêu Duẫn có chút chán nản, quát: "Đỗ Nhược, cậu rốt cuộc có trái tim không thế? Chỉ lo cho chính mình, tôi còn nghĩ cậu là muốn cai nghiện cho nên mới tìm tôi giúp. Hóa ra, cậu cũng chỉ là muốn trốn tránh đau đớn, nhưng sao có thể nghĩ tới cái chết chứ? Cậu đã từng nghĩ tới những người luôn yêu thương cậu sẽ phải đau khổ hay chưa?"

Thật quen thuộc, giống như trong phim, khi nam chính đau khổ muốn tìm đến cái chết, đột nhiên sẽ có người đến đánh cho anh ta một trận, làm cho anh ta tỉnh táo lại.

Đỗ Nhược muốn cười, nhưng từ hốc mắt lại chảy ra nước mắt: "Tôi chưa từng nói mình rất muốn chết."

"Cậu đây cũng là đang chờ chết." Chu Tiêu Duẫn nhìn cậu.

Hai người cứ như vậy trầm mặc một hồi, Đỗ Nhược cuối cùng mở miệng: "Được rồi, trước tiên cho tôi mượn điện thoại của cô một chút."

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ mấy dãy số, cái cậu nhớ rõ chỉ có một vài người: Tiểu Nhiên, anh Mặc Ngọc, Thang, còn có cả "Yêu nam" kia nữa. Sao cậu lại nhớ rõ số của Diêu Nam thế nhỉ?

Đỗ Nhược nhớ lại, lúc cậu mới vào ‘Bóng đêm’, Diêu Nam cũng đã ở làm ở đó được hai năm, khi gặp Đỗ Nhược thì luôn châm chọc, khiêu khích, còn nói đây không phải là nơi mà Đỗ Nhược cậu nên tới.

Nhưng sau này, khi Đỗ Nhược gặp phải một khách nhân khó chịu, là Diêu Nam đã giúp cậu chặn lại.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhược nhìn thấy Diêu Nam cả người đều là vết thương đi ra. Đứng ở cửa phòng khách quý, trên hành lang thật dài có vẻ phá lệ đơn độc, mà khi nhìn thấy Đỗ Nhược đứng ở nơi đó, cũng chỉ là nhàn nhạt cười. Đỗ Nhược chưa từng thấy qua một Diêu Nam như vậy, lạnh nhạt, bi thương, còn có cả ánh mắt thương hại.

Cậu ta nói: "Đỗ Nhược, tôi đã sớm nói cậu không thích hợp với nơi này, cậu nhìn xem, về sau cậu cũng sẽ giống tôi mà thôi."

Tuy rằng sau đó hai người luôn châm chọc, khiêu khích lẫn nhau, nhưng Đỗ Nhược vẫn nhớ rõ Diêu Nam đã từng giúp cậu một lần, còn có nụ cười nhàn nhạt kia, đã đi rất sâu vào tâm trí cậu.

Cậu đầu tiên gọi điện thoại cho Tôn Phiêu Nhiên.

Điện thoại được kết nối, Tôn Phiêu Nhiên nói vài tiếng, Đỗ Nhược lại không có phản ứng gì, mãi đến khi Chu Tiêu Duẫn đẩy đẩy cậu mới tỉnh lại đôi chút.

"Tiểu Nhiên, là em." Đỗ Nhược vừa nói xong, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng rống giận của Tôn Phiêu Nhiên: "Nửa tháng đều không có liên hệ gì hết? Em có biết là anh lo lắng cho em nhiều lắm không? Sao không ở luôn Mexico đi, còn gọi cho anh làm cái gì nữa?”

Đỗ Nhược nghe anh ấy nói như thế, trong lòng lại vô cùng ấm áp, ngốc nghếch nở nụ cười, hóa ra, mình thật sự là còn có lý do để sống sót: "Tiểu Nhiên, em nhớ anh như vậy, anh còn mắng em."

Tôn Phiêu Nhiên trầm mặc một chút, hỏi: "Khi nào thì trở về?"

"Em không biết, chờ em sinh đứa nhỏ cho Trần Vũ Dương rồi trở về đi."

Tôn Phiêu Nhiên phì cười, mắng một câu: "Bệnh thần kinh, em đi làm phẫu thuật chuyển giới rồi à?"

Đỗ Nhược còn nghiêm trang nói: "Nhớ chuẩn bị tốt lễ tiền, còn cả quần áo của cục cưng nữa."

Tiếp đó, Đỗ Nhược gọi điện cho Đàm Mặc Ngọc. Nghe điện thoại là Phù Vũ. Vừa nghe là tiếng của Đỗ Nhược, cậu ta liền vội vàng hỏi: " Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôn Phiêu Nhiên và Mặc Ngọc lo lắng muốn chết, không liên lạc với cậu được. Trần Vũ Dương cũng không liên lạc được, mà cha cậu còn tới, nói cái gì mà thực xin lỗi cậu..."

Phù Vũ còn tiếp tục lải nhải, nhưng bị Đỗ Nhược ngắt lời: "Phù Vũ, đã lâu không gặp, sao giờ cậu nói nhiều thế?"

Phù Vũ là một mỹ nhân lạnh lùng, tính tình cũng rất nóng nảy, nói rất ít, mà cười lại càng ít hơn.

Mà qua cuộc điện thoại này, cậu phát hiện mình nhìn người kém đi một chút rồi. Có lẽ con người chính là như vậy, luôn đến tận tình cảnh tuyệt vọng đến thế, mới phát hiện là mình còn bỏ qua nhiều thứ trên đời này lắm. 

"Anh Mặc Ngọc có ở đó không?"

"Đang nấu cơm, cậu chờ một chút, để tôi đi gọi anh ấy."

"Được."

Chờ một lát, từ điện thoại bên kia, truyền tiếng bước chân dồn dập: "Nhược Nhược, em đã về chưa?”

"Chưa đâu, em còn đang ở Mexico, nơi này còn nhiều chỗ chơi lắm, chờ em chơi đã rồi mới trở về cơ." Đỗ Nhược còn mặt tươi như hoa, nói rất nhiều chuyện bịa đặt với Đàm Mặc Ngọc, làm như chính mình thật sự đã chơi rất vui vẻ ở đây.

Đến cuối cùng, Đàm Mặc Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Thật là, lâu như vậy không có gọi điện về, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì chứ. Đắc ý lắm đúng không, chờ em trở về, anh phải chỉnh đốn em mới được.”

Tiếp đó, Đỗ Nhược lại gọi điện thoại cho rất nhiều người, Thang Thang vừa mới nghe điện thoại của cậu đã khóc, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Nhược Nhược, anh có phải là sẽ không trở lại nữa không?"

Đỗ Nhược an ủi cậu ấy nửa ngày, còn hứa hẹn sẽ mang về thật nhiều quà, Thang Thang thế này mới nín khóc, mỉm cười.

Đỗ Nhược thậm chí còn gọi điện thoại cho "Yêu nam". Trước kia ở 'Bóng Đêm', hai người đúng là luôn ầm ĩ với nhau, thậm chí có lần còn động thủ.

Trong điện thoại mà hai người còn không thôi châm chọc nhau: "Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Khoe ra là cậu bây giờ sống rất tốt sao? Cậu thực sự cho rằng hắn thích cậu? Cứ chờ bị đá đi, đến lúc đó thì đừng có mà khóc lóc trở về đấy."

"Tôi chỉ muốn biết cậu thế nào thôi. Nếu như mỗi ngày của cậu trôi qua rất không tốt thì tôi liền an tâm." Đỗ Nhược nói một câu, làm Diêu Nam lập tức uất nghẹn mà làm đổ cả phần nền trên tay.

Hai người châm chọc nhau một hồi, nhưng đến cuối cùng, khi chuẩn bị cúp điện thoại, Đỗ Nhược nghe được Diêu nam ở đầu dây bên kia, khác lạ nói một câu: "Nếu không chết thì trở lại đây cho tôi xem."

Chu Tiêu Duẫn nhìn Đỗ Nhược gọi từng người từng người một, phát hiện Đỗ Nhược dần dần tươi tỉnh lại, không hề trầm lặng giống lúc nãy nữa, như vậy, hẳn mới là Đỗ Nhược đi? Chu Tiêu Duẫn có chút hiểu được vì sao Trần Vũ Dương lại thích cậu đến vậy.

Cuối cùng, Đỗ Nhược gọi cho Trần Vũ Dương, cậu cũng không có dùng điện thoại công cộng, trực tiếp dùng di động của Chu Tiêu Duẫn: "Trần Vũ Dương, anh có yêu tôi không?"

Trần Vũ Dương dừng bước, trầm mặc một hồi, hỏi: "Đỗ Nhược, là em sao?"

"Ừ, là...” Đỗ Nhược còn chưa có nói hết câu, đầu dây bên kia liền truyền đến ba chữ: "Anh yêu em."

Đỗ Nhược nở nụ cười: "Được, vậy chờ tôi."

Bên kia trầm mặc một chút: "Được."

Thì ra... Hết thảy mọi chuyện đều có thể được giải quyết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Xem ra, chung quy lại thì con người chúng ta vẫn là nên kiên cường một chút. Có như vậy thì mới có thể đợi tới ngày ‘đơm hoa kết trái’ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.