Bảo Bối Em Là Ai

Chương 13: Đưa Nhau Chạy Trốn





Từ xa, 7,8 chiếc xe con màu đen đồng loạt lao lên vỉa hè, rồi đột ngột phanh gấp, tạo nên tiếng ma sát đến chói tai.

Rất nhanh chóng, là hàng chục tên trên tay cầm dao, phớ, kiếm các loại vẻ mặt bặm trợn lao đến trước mặt họ.
"Hoắc Tần Phong, nhắm đánh không lại thì mau lên xe chuồn thôi."
Đột nhiên nghe tiếng Nhược San thỏ thẻ rất gần bên tai, bất giác Hoắc Tần Phong quay đầu nhìn lại.

Hoá ra là cô đã yên vị ngồi ngay ngắn trên xe từ lúc nào.

Vương Hạo lồm cồm bò dậy, quệt đi vết máu loang lổ trên mũi và miệng, lớn giọng hét: "Băm chết bọn chúng cho tao."
Hoắc Tần Phong căng thẳng nắm chặt bàn tay, đúng lúc đám người đó xông đến, thì một âm thanh đầy uy lực vang lên.
"Cạch"
"Chúng mày, bước lên thử coi."
Long Phi với dáng vẻ thần thái, trên tay cầm súng chĩa thẳng về phía bọn họ, khiến chúng sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Vương Hạo nghiến chặt răng tức tối: "Chết tiệt! Chúng có đem theo hàng nóng."
Hoắc Tần Phong cánh mày giãn ra, nhìn Long Phi khen ngợi: "Khá lắm Long Phi." Nói xong, anh vội vàng mở cửa xe ngồi rồi vào ghế lái.
"Hoắc...Hoắc...tổng...." Long Phi căng thẳng, lén đánh mắt sang Hoắc Tần Phong.

Bọn chúng đồng loạt bước lên trước hai bước.

Long Phi giữ chặt khẩu súng trong tay, dậm chân một cái.
Bọn chúng lại đồng loạt lùi về sau hai bước.

"Long Phi, mau lên xe nhanh lên!" Nhược San nhoài người về sau, mở sẵn cửa xe, liên tục vẫy tay ra hiệu cho Long Phi.
Cùng lúc, Hoắc Tần Phong vươn tay ra bên ngoài: "Long Phi, đưa súng đây cho tôi."
"Nhưng...." Long Phi lo sợ, lại có chút e ngại.
"Không sao, tôi yểm trợ cho cậu."
Long Phi hít một hơi dài, từ từ đặt khẩu súng vào tay Hoắc Tần Phong, rồi cắm đầu quăng mình vào bên trong xe.

Nhân cơ hội, đám người đó giơ vũ khí nhất loạt xông lên.

Hoắc Tần Phong ngón tay đặt trên cò súng, ánh mắt như thú dữ săn mồi, phóng ra tà khí đầy lạnh lẽo.

Cánh môi rất nhanh nhếch lên, tạo thành nụ cười đầy chết chóc, sau cùng nhả ra 3 từ tàn nhẫn: "Đi chết đi!"
Ngay khi Hoắc Tần Phong vừa kéo cò, cả đám người hoảng sợ cúi đầu tản về hai bên.
"Tránh raaaa!"
1 giây.
2 giây.

....
Không có tiếng nổ nào vang lên, tất cả đều kinh ngạc từ từ nhìn về phía Hoắc Tần Phong.

Trước họng súng đen ngòm, là một đốm lửa nhỏ đang cháy bập bùng.

"Cái quái gì thế này?" Hoắc Tần Phong cùng cả đám người trố mắt kinh ngạc.

Long Phi từ ghế sau ấp úng giải thích: "Hoắc tổng...!thật ra, nó chính là cái bật lửa của tôi."
Cũng vì lo sợ tình huống này xảy ra, nên ban nãy anh mới không dám đưa nó cho Hoắc Tần Phong.

"Chết tiệt."
Hoắc Tần Phong ngay lập tức thu tay, lùi chiếc Mercedes xuống vỉa hè rồi nhanh chóng phóng đi.

Đám người phía sau không phản ứng kịp, liền điên cuồng xô đẩy rồi vọt lên xe đuổi theo.

Chiếc xe Mercedes như con rắn lớn, luồn lách liên tục qua chiếc xe này đến chiếc xe khác, tạo nên cuộc rượt đuổi hỗn loạn trên đường phố.

Nhược San lo lắng nắm chặt dây an toàn trong tay, tỳ chặt lưng vào thành ghế, mắt căng cứng nhìn chăm chăm nhìn về phía trước.


Còn Long Phi ở phía sau, do không kịp cài dây an toàn, nên cơ thể đáng thương liên tục bị ném qua ném lại.
"Hoắc Tần Phong, đèn đỏ! đèn đỏ!"
Mặc kệ lời của Nhược San, Hoắc Tần Phong vẫn cầm chặt tay lái, đạp ga tăng tốc lao vào giữa đại lộ.

Ngay lập tức, chiếc ô tô gần nhất lao đến rồi đột ngột phanh gấp, khiến hàng loạt chiếc xe phía sau liên tiếp đâm sầm vào nhau.

Đồng thời, một chiếc 7 chỗ ở hướng ngược lại trông thấy xe của Hoắc Tần Phong tạt ngang liền vội vàng đánh lái, làm chiếc xe xoay đúng 2 vòng giữa đại lộ.

Cùng lúc ấy, chiếc xe tải chở nước chạy đến, vì muốn tránh xe 7 chỗ đang xoay vòng mà lao gấp sang bên, khiến một nửa xe bị bật lên, sau đó đổ rạt xuống đường rồi trượt dài.
Hàng chục bình nước văng ra khỏi thùng xe, lăn lông lốc trên đường phố.

Có cái văng xa hàng chục mét, đập vào cửa kính xe của đám giang hồ đang lao đến, khiến xe bị mất lái đâm thẳng vào đuôi xe khác.

Chỉ trong phút chốc, đại lộ chính trở nên ùn tắc nghiêm trọng.

Nhược San hoảng sợ nhìn về sau.
"Hoắc Tần Phong, chúng ta gây chuyện rồi."
Hoắc Tần Phong từ từ giảm ga, vẻ mặt bình thản, điềm nhiên trả lời: "Không sao, để cho mấy gã tài chính ở AJP vận động tính toán một chút."
Lúc này, Long Phi từ dưới chỗ để chân bò lên, còn chưa đặt được mông ngồi xuống, thì giọng của Nhược San đã hoảng hốt vang vọng:
"Hoắc Tần Phong, bọn chúng vẫn còn đuổi theo kìa! Mau chạy đi nhanh lên!"
"Hả? Lại nữa sao?" Long Phi bất hạnh vừa cúi được người xuống, thì Hoắc Tần Phong đã đột ngột tăng tốc.

Rất nhanh, Hoắc Tần Phong một tay lái xe, một tay di chuyển trên màn hình android.

Chừng 30 giây sau, một tín hiệu màu đỏ nhấp nháy báo hiệu vị trí đến của chiếc Mercedes.

"Hoắc Tần Phong, chúng ta đi đâu?"
"Đến bến cảng phía nam, sẽ có thuyền đón chúng ta ở đó."
Nhược San khẽ liếc mắt nhìn Hoắc Tần Phong, mặc dù người đàn ông này cô rất ghét, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn rất tài giỏi, mọi thứ đều tính toán cực kì chính xác.

10 phút sau, chiếc xe của họ đã chạy đến cảng phía nam.

Không gian ở đây khá yên ắng, vắng vẻ.

Đường vào bên trong được lát bằng những viên gạch lớn và phân thành nhiều làn khác nhau.

Từ xa, Nhược San đã trông thấy chiếc du thuyền to lớn sang trọng, nó rộng đến mức, bên trên còn có nguyên cái sân cho máy bay tư nhân hạ cánh.


Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng không khỏi trầm trồ: "Hoắc Tần Phong, là chiếc du thuyền đó sao?"
"Đúng vậy!"
"Nhưng chúng ta lên đó bằng cách nào bây giờ? Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi."
Long Phi lúc này mò lên ôm chặt lấy ghế của Nhược San, vẻ mặt biểu lộ như cùng chung thắc mắc với cô.

"Đừng lo, chúng ta sẽ lên thuyền, mà không cần phải bước chân ra bên ngoài."
"Cái gì??? Anh nói thế nghĩa là sao?" Nhược San đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng, cô nhìn Hoắc Tần Phong đầy nghi hoặc.

Đúng lúc này, giọng Long Phi la lên:
"Hoắc tổng! Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước hết đường rồi."
Nhược San mới bàng hoàng vỡ lẽ: "Chết tiệt! Hoắc Tần Phong, anh định bay cả xe lên đó luôn hả?"
"Đúng vậy!" Hoắc Tần Phong tự tin gật đầu.
"CMN anh điên rồi! Mau dừng xe lại nhanh lên." Nhược San sợ hãi túm chặt lấy dây an toàn, rồi liên tục la hét.

Trong khi đó, Long Phi cũng không khá hơn là mấy, hai tay ôm ghì lấy ghế của Nhược San, run sợ đến mức nhắm chặt cả hai mắt lại.
Trái với lời yêu cầu của Nhược San, chiếc xe vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước.

"Uyển Đồng, cô yên tâm, sự tính toán của tôi là vô cùng chính xác, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
Ánh mắt kiên định của Hoắc Tần Phong vẫn chăm chú nhìn về điểm cuối của cầu cảng.

Tim Nhược San đập như trống giục, trong tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này, cô còn có sự lựa chọn khác sao?.

Dù thế nào thì Hoắc Tần Phong cũng có chút tài giỏi hơn người, đành tin tưởng mà đặt cược mạng sống vào tay hắn vậy.
Hoắc Tần Phong mỉm cười tự tin, đạp ga lao vút vào đoạn đường cuối.

Lúc này, mấy chiếc xe còn lại đuổi đến nơi, trông thấy chiếc Mercedes đang lao đầu chuẩn bị rơi xuống biển thì không khỏi kinh sợ.

Vương Hạo thất thần nhìn ra ngoài cửa kính, lẩm bẩm vài câu: "Điên rồi! Bọn chúng điên thật rồi."
"AAAAAAAAA..."
Giữa màn đêm đen tối, hòa cùng ánh sáng của đèn pha, chiếc Mercedes lao vút lên không trung, kèm theo đó là giọng một nam, một nữ rơi vào độ khoảng tám cao vút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.