Đám nhân viên thấy chướng mắt, liền cầm ống tay áo cô kéo ra ngoài.
"Xin mời cô đi cho, muốn gọi thì ra bên ngoài.
Đừng đứng ở đây cản trở chúng tôi."
"Khoan đã! Tôi chỉ cần vào đó 5 phút thôi, sau đó sẽ ra ngay!" Nhược San vừa nấn ná nghe điện thoại, vừa tìm cách để vào được bên trong "Hoắc Tần Phong chết tiệt! Tại sao máy lại bận vào lúc này hả?"
Hoắc Tần Phong ở trên tầng thượng, mang khuôn mặt giận dữ cùng lúc lại gọi cho Long Phi: "Long Phi, cậu gọi cho Bạch Uyển Đồng hỏi xem cô ta chết ở xó nào rồi, đến giờ vẫn chưa thèm vác mặt đến." Nói xong, Hoắc Tần Phong lạnh lùng cúp máy.
Chả mấy khi Hoắc tổng đi hẹn hò, Long Phi mới có dịp ngồi nhà thảnh thơi nghỉ ngơi.
Vậy mà chưa được bao lâu, thì bão tố lại ập đến.
Nghe Hoắc Tần Phong nói, trong lòng Long Phi không tránh khỏi bất an, vội vàng ấn số gọi cho Nhược San "Không lẽ tiểu thư Uyển Đồng lại cho Hoắc tổng leo cây, ngài muốn biết cô ấy ở đâu chẳng phải đích thân gọi là được hay sao, còn phải ép một kẻ đáng thương như tôi chen chân vào làm gì".
"Mau lôi cô ta ra ngoài, nhanh lên!"
"Xin lỗi, cho tôi vào một chút thôi! Nếu không, hãy gọi quản lý của các người đến đây."
"Cô ta điên rồi, muốn ở đây làm loạn đó.
Kéo cô ta đi, nhanh lên."
"Đồ khốn! Đụng vào chỗ nào đó hả?"
"Á!!!! Cô ta cắn tôi, Người phụ nữ này bị điên thật rồi!"
"Con nhỏ kia mau thả tóc tao raaaa! Muốn đánh nhau sao? Này thì túm tóc này, bà đây cho mày biết thế nào là việc dám coi thường người khác."
Nhược San lúc này lửa giận bùng phát, mặc kệ tất cả mọi chuyện mà lao vào túm tóc, vật nhau với đám nhân viên ở nhà hàng.
Kẻ kéo qua, người kéo lại.
Khiến khu vực cửa ra vào đại sảnh bỗng trở nên ồn ào, náo động.
Trong lúc xô đẩy thì bất ngờ Long Phi gọi tới, Nhược San chỉ kịp hét toáng lên trong điện thoại: "Xuống cứu tôi mau lên! Tôi bị đánh sắp chết rồi đây này."
Long Phi giật mình hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu, luống cuống lại gọi cho Hoắc Tần Phong "Trời ơi! Sao số tôi lại khổ thế này.
Đi cũng không được, mà ở nhà cũng không xong.
Hẹn hò thôi sao lại xảy ra án mạng vậy"
Ngay khi Hoắc Tần Phong vừa cầm máy, Long Phi đã vội vàng hét lên: "Hoắc tổng! Tiểu thư bị đánh hội đồng ở phía dưới, ngài mau xuống cứu cô ấy nhanh lên."
Hoắc Tần Phong giật mình, không cần hỏi thêm gì liền vội lao đi với tốc độ tên lửa.
Trông thấy Hoắc Tần Phong từ thang máy VIP bước ra, người quản lý đứng gần đó liền vội vàng chạy theo phía sau anh, lo lắng hỏi: "Hoắc tổng, có vấn đề gì sao? Nếu có gì không hài lòng, ngài cứ ấn chuông gọi chúng tôi là được, không cần phải đích thân ra ngoài này đâu."
Hoắc Tần Phong không đáp lời, vẻ mặt hằm hằm sát khí sải bước đi nhanh.
Khiến cho tên quản lý càng thêm phần sợ hãi, lật đật chạy vội theo.
Khi ra đến sảnh chính, thì cũng là lúc Hoắc Tần Phong trông thấy cảnh hai gã nhân viên nam đang đẩy Nhược San ra phía bên ngoài.
Anh như kẻ sát nhân lạnh lùng bước đến.
"Buông cô ấy ra!"
Lời nói như lưỡi dao dí thẳng vào sống lưng, khiến tất cả đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Bắt gặp ngay khuôn mặt đáng sợ, chứa đầy sát khí của Hoắc Tần Phong.
Ai nấy không tránh khỏi hoảng sợ mà lùi về sau vài bước.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Tần Phong, như chứng minh mối liên hệ mật thiết với cô gái này.
Nghĩ đến đấy, bản thân những kẻ đắc tội với Nhược San liền đánh mắt nhìn nhau, với dáng vẻ vô cùng lo sợ.
Nhược San đứng trước mặt Hoắc Tần Phong, với bộ dạng vô cùng thảm hại.
Quần áo xộc xệch, tóc tai rối xù, trên mặt và hai tay còn hằn lên vết va chạm ửng đỏ.
Nhìn thấy Nhược San như vậy Hoắc Tần Phong liền cảm thấy rất đau lòng.
Trước kia, lúc cô khiến anh bị thương, anh còn rất tức giận, liền muốn cô phải chịu sự đau đớn lớn hơn anh gấp nhiều lần.
Nhưng cho đến bây giờ, khi thấy kẻ khác dám tuỳ ý gây tổn thương cho cô, lại khiến bản thân anh cảm thấy vô cùng đau xót.
Thấy Hoắc Tần Phong bước lại gần mình, Nhược San ấm ức lên tiếng trách móc:
"Hoắc Tần Phong...Đồ đáng ghét, thiếu gì nơi không chọn, lại đến chỗ quái quỷ này hả?
Hoắc Tần Phong đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc của Nhược San, giọng ôn nhu trêu chọc: "Ừm! Là tôi sai, để cô một mình đấu lại bọn họ."
Lúc này tên quản lý lật đật chạy tới, trông thấy cảnh tượng như vậy liền lắp bắp không nên lời:
"Hoắc tổng...chuyện này là...?"
Rồi quay qua đám người đang run sợ cúi đầu, lớn tiếng quát:
"Ca trưởng Thẩm, thế này là thế nào?"
Người đàn bà to béo ngoài 40 tuổi lúc này mới run sợ lên tiếng, giọng điệu còn cố tỏ ra uỷ khuất.
"Quản lý, cô gái này ngang nhiên xông vào đây, còn tự nhận mình là bạn gái của Hoắc tổng.
Dáng vẻ vô cùng khó coi, lại còn không mang theo giấy tờ tùy thân.
Chúng tôi có mời cô ta ra ngoài, nhưng cô ta không chịu đi, nên mới xảy ra xô xát.
Thực sự...!tôi chỉ làm theo quy định."
Nhược San nhếch miệng khinh bỉ: "Quy định cái khỉ mốc, các người thấy bộ dạng tôi như thế này liền xem thường không tiếp đón.
Có quy định nào nếu mặc đồ thể thao thì không được vào nhà hàng không hả? Ông là quản lý phải không? Giải thích tôi nghe xem?"
Gã quản lý bất chợt bị Nhược San hỏi thẳng, liền giật mình lắp bắp: "Thưa cô...thưa cô..
không có quy định nào như thế ạ!"
Gã ta vừa dứt lời, Nhược San liền thất vọng nhìn lên Hoắc Tần Phong.
Từ lúc anh ta xuất hiện, ngoài câu "buông cô ấy ra" thì chẳng nói thêm điều gì.
Chí ít cũng như các tổng tài bá đạo khác mắng chửi, đe dọa, đuổi việc hoặc thu mua luôn cả nhà hàng này chứ.
"Này! Hoắc Tần Phong anh không lên tiếng bênh vực tôi hả?"
Hoắc Tần Phong liền nghiêng đầu, thì thầm vào tai Nhược San đầy ái muội: "Uyển Đồng, ban nãy cô thật sự nhận làm bạn gái của tôi?"
Nhược San liếc mắt lên lườm Hoắc Tần Phong, hoá ra hắn không thèm quan tâm xem cô thế nào, lại chỉ để ý đến lời bịa đặt của bà béo đó.
"Tôi đâu có bị điên, tự dưng nhận làm bạn gái anh làm gì."
Đôi mày Hoắc Tần Phong cau lại, vẻ mặt có chút khó chịu.
Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng nói:
"Bọn họ nói đúng rồi đấy! Cô gái này, không phải là bạn gái của tôi."
Nghe xong, mấy người nhân viên vừa kinh ngạc, vừa thở phào nhẹ nhõm, nữ nhân viên ban nãy xem thường Nhược San liền nhếch miệng cười đắc ý.
"Mà là...vợ chưa cưới của tôi, tổng giám đốc công ty thương mại Bạch Lâm."
"Hả???"
Chỉ một câu nói của Hoắc Tần Phong, mà khiến bao nhiêu khuôn mặt đều cùng chung một biểu hiện "vô cùng kinh ngạc".
Ai mà ngờ được, người phụ nữ có dáng vẻ tầm thường, nhà quê này lại chính là tổng giám đốc của Bạch gia danh giá, lại còn là vợ chưa cưới của chủ tịch tập đoàn tài chính AJP cơ chứ.
Ngay sau đó, ca trưởng Thẩm mới oà khóc nức nở, tỏ vẻ ăn năn: "Hoắc tổng, tôi thật sự không biết, là do cô ấy không hề nói ra chuyện đó.
Đây thực sự chỉ là hiểu lầm, mong ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi."
Tiếp theo là cả đám người, cùng đồng tâm hiệp lực tham gia năn nỉ.
Nhược San chán nản nhìn cảnh tượng ỉ ôi phía trước, tặc lưỡi: "Hừ! Tôi mới nói là bạn mà các người còn muốn quăng tôi ra ngoài.
Nếu tôi nhận làm vợ chưa cưới, có khi còn ném tôi vào trại thương điên ấy.
Người cần xin lỗi thì không xin lỗi, đi năn nỉ anh ta làm gì cơ chứ?"
Nhược San ranh mãnh liếm môi, kéo ống tay áo Hoắc Tần Phong trêu chọc: "Chồng à~! Anh thấy nhà hàng này thế nào? Có nên thu mua luôn không?"
"Hoắc tổng, Hoắc phu nhân, xin hai vị rộng lượng bỏ qua cho, là chúng tôi có mắt như mù."
Gã quản lí vội vàng cúi đầu, cùng một lúc đắc đội với hai nhân vật lớn.
Nếu ông chủ biết được, số phận của tất cả bọn họ sẽ sao đây.
Hoắc Tần Phong mạnh bạo ôm lấy eo Nhược San, kéo cô lại gần mình, dáng vẻ vô cùng tại thượng: "Thứ đã không thích, tại sao lại phải nhặt về."
Gã quản lý đổ mồ hôi hột, tay run run đưa khăn lên lau vội.
"Vậy anh định làm gì?”
Hoắc Tần Phong nhìn cô mỉm cười: "Chẳng cần phải làm gì cả? Chỉ cần đưa nơi này vào danh sách đen của tôi.
Tuyệt đối từ ngày mai, nhà hàng 5 sao này chỉ có thể sống dựa vào tầng lớp bình dân, đó là kết cục của việc dám xem thường người khác.”
Gã quản lý nghe xong ngã lăn ra sàn, mặt mày xanh tái, kinh sợ.
Nếu Hoắc Tần Phong mà tẩy chay nơi này, thì còn ai trong giới thượng lưu dám đặt chân đến đây nữa.
Điều đó có khác gì việc phải tự động đóng cửa đâu..