Với thế lực của Hoắc Tần Phong, chỉ chưa đầy 2 giờ đồng hồ sau, đã tóm gọn hết đám người của Vương Hạo và Chiêu Tử.
Cộng thêm tội danh về việc rượt đuổi gây tai nạn trên đường phố, càng khiến chúng bóc lịch thêm được vài năm.
Mấy ngày tiếp theo, Nhược San đều đặn cùng Nguyệt Dực đến Bạch Lâm làm việc.
Tuy nhiên thời gian này, Nguyệt Dực lại không hề bắt cô phải làm gì, chỉ lúc nào có hồ sơ cần phê duyệt thì đưa cho cô kí.
Ngay sau đó thì vội rời đi.
Cuối tuần, cô nói với Nguyệt Dực chuyện theo Hoắc Tần Phong về Hoắc gia.
Nguyệt Dực có ý không muốn cô đi, còn nói sẽ tìm cách từ chối giúp cô.
Nhưng chuyện này là điều kiện cô đã trao đổi với Hoắc Tần Phong, nên không thể nào nuốt lời được.
Cuối cùng, cô đành nói dối Nguyệt Dực, lấy lý do muốn giúp Bạch Uyển Đồng mà rời đi.
Ngay từ lúc sáng sớm, xe của Hoắc Tần Phong đã đậu sẵn ở khuôn viên bên dưới.
Nhược San từ bên trong tòa nhà bước ra ngoài, trên người mặc một chiếc váy tiểu thư cổ điển dáng dài màu hồng nhạt, khiến cô như biến thành một cô nàng búp bê trông vô cùng dễ thương, xinh xắn.
Hoắc Tần Phong cùng Long Phi ngồi trong xe, chăm chú nhìn Nhược San không chớp mắt.
"Hoắc tổng, ngài mau ra ngoài nhanh đi!"
Long Phi vội vàng thúc giục.
"Để làm gì?" Hoắc Tần Phong vắt chân trên ghế, khó chịu hỏi lại.
"Mở cửa xe cho tiểu thư chứ còn gì nữa ạ! Đàn ông phải như thế mới ga lăng."
"Hừ! Lắm chuyện, trước giờ bọn họ đều mở cửa xe cho tôi, đó gọi là trách nhiệm, gì mà ga lăng với không ga lăng."
"Nhưng..."
"Cạch"
Long Phi chưa kịp phản bác, thì Nhược San đã tự mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào trong.
Ánh mắt Hoắc Tần Phong đột nhiên phóng ra tia giận dữ, anh cau mày nhìn Nhược San quát lớn:
"Uyển Đồng, ra khỏi xe ngay cho tôi."
"Có chuyện gì vậy?" Nhược San kinh ngạc nhìn thẳng vào Hoắc Tần Phong mà hỏi.
Tuy vậy, Hoắc Tần Phong vẫn giữ thái độ khó chịu với cô.
"Tôi nói cô mau bước ra ngoài cho tôi."
Nhược San ngơ ngác, nhìn đến gương mặt đang ngu ngơ của Long Phi, rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
Trong lòng còn chút lo lắng, cho rằng đã làm điều gì đó khiến Hoắc Tần Phong phật lòng.
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong từ trên xe bước xuống, vòng qua chỗ Nhược San, đưa tay mở cửa xe cho cô.
"Nào! Lên xe đi!"
Nhược San há hốc mồm kinh ngạc, trên đời này, còn tồn tại kiểu người bá đạo điên khùng như Hoắc Tần Phong hả trời.
Trông thấy vẻ mặt nhởn nhơ của Hoắc Tần Phong, lại liếc thấy Long Phi đang mím chặt môi nén cười, cô đành nhẫn nhịn ôm cục tức mà bước lên xe "Đúng rồi, phải nhịn, mình phải nhịn."
Chiếc xe mau chóng tiến về Hoắc gia, suốt chặng đường đi tâm trạng Nhược San không tránh khỏi lo lắng.
Dù là mang thân phận hay gương mặt của Bạch Uyển Đồng đi chăng nữa, nhưng đối diện với bọn họ lúc này, cũng chỉ là thân xác của Đường Nhược San nhỏ bé.
Nếu làm không tốt, sợ rằng sẽ gây ra tổn thất lớn cho Bạch gia.
Ngay từ cổng lớn, đã có hàng trăm người làm đứng xếp hàng ở đó, khung cảnh còn hoành tráng hơn so với những bộ phim quyền quý mà cô từng xem.
Vừa theo sau Hoắc Tần Phong bước vào, đã thấy bọn họ đồng loạt cúi chào đều như răm rắp.
"Xin chào Hoắc thiếu gia, xin chào Hoắc thiếu phu nhân."
Nhược San như chôn chân ở cửa, lắp bắp lên tiếng.
"Hoắc...Hoắc...phu nhân gì? Bọn họ đang chào tôi đó hả?"
Hoắc Tần Phong đánh mắt lườm cô: "Không lẽ là chào Long Phi?"
"Cái này...tại sao tôi lại thành Hoắc thiếu phu nhân rồi?" Cô lẽo đẽo theo sau Hoắc Tần Phong bước đi.
"Chẳng phải cô đến đây với thân phận đó hay sao? Trước giờ cô thèm được người hầu ở Hoắc gia gọi thế lắm mà."
"Đành là như vậy, nhưng để sau khi anh và Uyển Đồng chính thức thành hôn thì gọi cũng chưa muộn mà."
"Uyển Đồng?" Hoắc Tần Phong nhíu mày bước chân đột ngột chậm lại.
"À! Ý tôi nói là chúng ta đó."
Rất nhanh Hoắc Tần Phong tiếp tục bước về phía trước.
"Uyển Đồng, cô không nhớ bản thỏa thuận kết hôn đó sao?"
"Thỏa thuận kết hôn?"
Nhược San cắn chặt lấy cánh môi "Chết tiệt! Cái này Nguyệt Dực không hề nói với mình."
"Chẳng phải cô năm lần bảy lượt cầu xin tôi ký vào đó sao? Bây giờ lại nhanh quên thế?"
"Nói như vậy, bây giờ chỉ cần anh kí tên là chúng ta liền trở thành vợ chồng đó hả?"
"Khôn lên rồi đấy!"
"Hoắc Tần Phong, anh tuyệt đối đừng ký vào lúc này nhé, tôi không muốn lấy chồng sớm như vậy đâu!"
Hoắc Tần Phong đột ngột dừng lại, khiến đầu Nhược San đập phải lưng anh.
Nhược San vừa ngẩng đầu lên, liền chạm ngay ánh mắt ngờ vực của Hoắc Tần Phong.
"Bạch Uyển Đồng, biết cô không muốn thế này, lúc ở Skybar tôi đã cho vào trong rồi."
"Vào...vào...!cái gì?" Nhược San như mắc nghẹn ở cổ, vừa nhắc đến chuyện ở Skybar, khiến cô ngại ngùng đưa mắt lảng tránh.
Hoắc Tần Phong càng được thế, áp sát cả cơ thể cao lớn vào người Nhược San, khiến lưng cô từng chút một cứ cong dần.
Mùi hương nước hoa thoang thoảng, lại thêm cái kiểu ghé môi dụ tình cứ mơn mởn bên má cô, thật không thể nào mà chịu được.
Lúc này, Hoắc Tần Phong mang gương mặt gian xảo, mới chầm chậm lên tiếng: "Đàn con của tôi."
Người Nhược San trở lên cứng đơ, miệng méo xệch.
Ngay lập tức, Nhược San nâng mũi giầy đá vào chân Hoắc Tần Phong một cái, tức giận buông lời mắng chửi: "Đồ bỉ ổi, vô sỉ."
Long Phi từ phía sau trông thấy cảnh như vậy, dù không biết là chuyện gì nhưng trong lòng liền có chút hả dạ "Khá lắm thiếu phu nhân."
Hoắc Tần Phong nhăn nhó cái mặt đẹp trai, tập tễnh bước theo sau Nhược San hét lớn: "Uyển Đồng, cô còn dám động tay chân nữa, tôi không những lập tức biến cô thành phụ nữ có chồng, mà còn biến cô thành người phụ nữ mang bầu luôn đấy.
Biết điều thì ngoan ngoãn một chút cho tôi."
Lời Hoắc Tần Phong vừa nói ra, khiến đám người làm đều đưa mắt nhìn nhau cười tủm tỉm, Nhược San rơi vào thế bị hại, chỉ biết đưa tay che mặt, vội vã bước đi thật nhanh.
Vào đến bên trong biệt thự to lớn của Hoắc gia, họ còn tiếp tục đi vòng ra sau khu vườn rộng lớn, ở đó có một nhà kính rất to, trồng đủ mọi loại hoa hiếm thấy trên đời.
Bên ngoài nhà kính, là một nơi nghỉ chân được thiết kế theo phong cách cổ đẹp mắt.
Ngồi bên chiếc bàn lớn, là bóng dáng một bà lão đã ngoài 70, với mái tóc soăn điểm bạc được uốn ngắn vô cùng sang trọng, tinh tế.
Bà mặc một chiếc váy hoa nâu trang nhã, trên người đeo một chiếc tạp dề.
Tay đang chăm chút điểm từng bông hoa lên chiếc bình cổ, ánh mắt sắc bén, tinh anh.
Hoắc Tần Phong bước gần đến sát Nhược San, cẩn trọng nhắc nhở.
- Đó là bà nội của tôi, cô nhớ chào hỏi cho đàng hoàng, đừng làm người mất vui.
Nhược San căng thẳng hít một hơi, cố ý lùi về phía sau lưng Hoắc Tần Phong.
Lão Hoắc gia vốn nóng lòng về chuyện hôn lễ của Hoắc Tần Phong, trước đó năm lần bảy lượt hối thúc Hoắc Tần Phong dẫn Bạch Uyển Đồng về ra mắt.
Nhưng anh đều thẳng thừng từ chối, còn cho rằng Uyển Đồng không xứng đáng làm dâu Hoắc gia.
Chẳng qua trước kia, cha mẹ anh đều là bạn thân với Bạch phu nhân quá cố, vì muốn giữ mối giao hảo nên mới hứa hẹn cho hai người bọn họ.
Chứ nói đến chuyện làm ăn, thì ngay cả Bạch Lâm Cảnh cũng không đủ quyền lực mà ngồi ngang hàng với anh.
Nhưng đối với Lão Hoắc gia, thân phận thế nào không quan trọng, cốt yếu vẫn là tư cách và nhân phẩm.
Và quan trọng hơn cả, là tình cảm của đứa cháu trai Hoắc Tần Phong.
Lão Hoắc gia lén đưa mắt liếc Nhược San một cái, sau đó bày ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhược San từ tốn bước tới, cúi đầu chào bà.
"Bà nội, cháu là Bạch Uyển Đồng, rất vui được gặp người."
Lão Hoắc gia chỉ "ừm" một tiếng trong miệng, sau đó mới cất lời: "Lại đây!"
Nhược San đánh mắt nhìn lên Hoắc Tần Phong, thấy anh gật đầu liền chậm chạp bước đến ngồi ngay bên cạnh bà.
"Uyển Đồng, cháu nhìn kỹ bức tranh treo trên tường kia, hãy nói cho ta biết nó có ý nghĩa gì?"
Đột nhiên, nghe Lão Hoắc gia hỏi một câu không liên quan như vậy, khiến Nhược San vô cùng bất ngờ, rồi sau đó tò mò nhìn lên.
Trên đó chỉ vẽ đúng một bình hoa với hoạ tiết rối rắm, cùng phong cách cắm hoa quái lạ, nhìn thế nào cũng không ra nó có ý nghĩa gì.
Thấy dáng vẻ trầm tư khó nói của Nhược San, Lão Hoắc gia liền mỉm cười gợi ý.
"Uyển Đồng, nếu cháu muốn hiểu được thông điệp của nó, thì trước nhất phải hiểu được ý đồ của người tạo ra nó."
Nhược San bần thần lẩm bẩm:
"Thưa nội! Người đó muốn giết cháu.".