Càng tiến vào trong, khu rừng càng trở đáng sợ, xung quanh chỉ còn lại một màu đen u tối cùng tiếng mưa xả xuống ồn ào, lạnh giá.
Họ không thể nào nhận ra phương hướng, chỉ biết nắm chặt tay nhau lao đầu mà chạy.
Đường trơn trượt, cành cây xung quanh liên tiếp quất vào da thịt Hoắc Tần Phong và Nhược San từng cú đau rát.
Hô hấp của Hoắc Tần Phong lúc này trở nên khó khăn hơn, bước chân theo đó cũng di chuyển chậm lại.
Bám theo sau họ, vẫn vang vọng đến tiếng la hét của đám người Phi Báo.
Hoắc Tần Phong đột ngột đẩy Nhược San về hướng khác, dùng đôi môi đã trắng nhợt mệt mỏi kêu lên: "Chạy đi! Tôi đánh lạc hướng bọn chúng."
Nhược San quệt vội nước mưa trên mặt, liên tục lắc đầu: "Đồ điên! Anh nghĩ mình đang đóng phim ngôn tình hả? Ở lại chỉ có con đường chết mà thôi."
"Không sao! Tôi không phải mục tiêu mà bọn chúng nhắm tới."
"Anh tưởng chúng có thời gian để phân biệt điều đó sao? Đừng nhiều lời! Để tôi dìu anh đi."
Không để Hoắc Tần Phong có thái độ phản bác, Nhược San vội vàng cúi xuống, vòng tay qua eo Hoắc Tần Phong, dùng sức đỡ anh bước về phía trước.
"Uyển Đồng, cô có yêu tôi không?"
"Giờ này mà anh còn hỏi điều đó sao?"
Nhược San áp chặt thân thể mình vào ngực Hoắc Tần Phong, mòm mẫm từng chút một trên những phiến đá gồ ghề, rải rác khắp lối đi.
Mí mắt cô liên tục nhíu lại, mỗi lần gào lên nói với Hoắc Tần Phong, lại khiến nước tràn đầy vào trong khoang miệng.
"Tôi muốn biết, cô trả lời đi!"
Nhược San bực mình hét lên: "Để sau khi thoát khỏi nơi này tôi sẽ nói cho anh nghe.
Còn bây giờ chúng ta đang chạy trốn, anh làm ơn ngậm miệng lại giùm đi."
Hoắc Tần Phong nén đau cười một cái, đưa tay lên xoa xoa mái tóc ướt mèm của Nhược San.
Hai người cứ thế, mò mẫn suốt hơn một giờ trong rừng sâu, đến khi không còn nghe thấy âm thanh đuổi bắt phía sau nữa, mới dám bình tĩnh lết đi từng bước một.
Đột nhiên, Nhược San chớp mắt vài cái, nhíu mày nhìn về khoảng trống phía trước rồi reo lên.
"Hoắc Tần Phong, bên kia có một căn lều, chúng ta mau qua đó."
Trời đêm tạnh mưa, bắt đầu len lỏi chút ánh sáng qua ô cửa nhỏ.
Bên trong căn lều chỉ có chiếc bàn gỗ cũ kĩ, cùng một khúc thân cây dùng để làm ghế ngồi.
Nhược San đỡ Hoắc Tần Phong tựa vào một góc.
Nhanh nhóng cởi chiếc áo sơ mi đã nhuốm đầy máu và nước mưa của anh, bịt chặt lấy miệng vết thương.
Người Hoắc Tần Phong lúc này nóng ran, cơ thể anh lại run lên liền hồi.
Nhược San ngồi đối diện với anh, lo lắng hỏi: Tần Phong, anh cảm thấy thế nào rồi?"
"Lạnh...lạnh quá!...." Hoắc Tần Phong mơ hồ rên rỉ, ánh mắt lắt lờ đờ mệt mỏi kêu lên.
"Anh lạnh sao? Phải làm thế nào bây giờ? Trong này không thể đốt lửa được."
"Ôm...tôi đi!"
Nghe lời đề nghị của Hoắc Tần Phong, gương mặt Nhược San liền trở nên méo mó, khó chịu.
"Nhanh lên! Tôi lạnh chết mất!"
Hoắc Tần Phong cất giọng thúc giục, càng làm Nhược San quẫn trí hơn: "Anh im mồm đi được không!"
"Hừ! Tốt thôi…tôi chết rồi…cô tha hồ… mà qua lại với tên đó."
Nhược San trừng mắt lên nhìn Hoắc Tần Phong, sao đó quát lớn: "Thôi được rồi, ôm thì ôm.
Đây là hành động cứu người, anh không được suy nghĩ bậy bạ đâu đó."
Nói rồi, Nhược San quỳ thẳng lưng, vòng hai tay qua ôm lấy Hoắc Tần Phong.
"Cởi váy ra đi! Thế này...tôi nhiễm lạnh chết mất..."
Nhược San mím chặt môi, miễn cưỡng nghe theo lời của Hoắc Tần Phong.
Đôi đôi bàn tay lạnh buốt rụt lại, lần mò cởi từng cúc váy phía trên, sau đó chậm chạp cởi xuống.
Ngay khi Nhược San định vươn tay, thì Hoắc Tần Phong đã lạnh nhạt chặn lại.
"Còn nữa, thứ đó cũng ướt hết rồi! Nếu chạm vào tim tôi...sẽ khiến nó bị cảm lạnh mất."
Hai tay Nhược San siết chặt lại, ánh mắt như thú dữ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tần Phong.
Nếu không phải hắn vì cô mà chịu một dao, thì cô đã lập tức đấm vỡ miệng hắn rồi.
Nhược San thở mạnh một hơi, cởi luôn chiếc áo con ném ra ngoài.
"Còn nữa...chiếc quần...." Hoắc Tần Phong đánh mắt, liếc xuống món đồ duy nhất còn lại trên người Nhược San.
"Hoắc Tần Phong! Nếu anh sợ cái đó nhiễm lạnh, thì tôi giúp anh, cho nó một mồi lửa nhé!"
Nghe lời đe doạ có chút nhạo báng của Nhược San, Hoắc Tần Phong liền im bặt, không dám đòi hỏi thêm nữa.
Giữa bóng tối lờ mờ, thân hình quyến rũ của Nhược San cứ thế được phơi bày trước mắt Hoắc Tần Phong.
Cô chậm chạp ghé lại gần, ngay khi đôi gò đầy đặn vừa chạm vào bờ ngực rắn chắc của anh, thì cả hai như phóng ra luồng điện cao thế, cơ thể không hẹn mà cùng run lên.
Nhược San hoảng loạn định lùi ra, thì Hoắc Tần Phong đã nhanh tay ôm chặt cô vào lòng, khiến cái thứ mềm mại kia bị ép chặt vào thân thể ấm nóng của anh.
Nhược San toan định vùng vẫy thoát ra, thì Hoắc Tần Phong càng thêm siết chặt, ánh mắt loé lên tia gian tà, rồi mạnh miệng ghé sát vào tai cô đe doạ: "Uyển Đồng, cô còn vùng vẫy thì đừng có trách tôi."
Thân thể Nhược San phút chốc trở nên căng cứng, thấy Hoắc Tần Phong ghé đầu trên vai mình, buông ra lời ám muội đầy khát dục thì thôi không dám ngo ngoe nữa.
Chừng 30 giây sau, Hoắc Tần Phong lăn ra thiếp đi.
Nhược San không nhịn được cơn tức giận mà nhéo Hoắc Tần Phong một cái, sau đó lại mủi lòng thương, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể to lớn vào lòng.
Để hơi ấm cơ thể mình từng chút truyền đến da thịt Hoắc Tần Phong.
Đến khoảng 5 giờ sáng, nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, Hoắc Tần Phong mệt mỏi chớp mắt vài cái, sau đó nghiến chặt răng, với lấy chiếc áo khoác, choàng lên người Nhược San đang say giấc trong lòng mình.
Đúng lúc này, Long Phi trên tay cầm súng hùng hổ lao vào.
Trông thấy cảnh mờ ám trước mắt, Long Phi liền hoảng hốt quay mặt đi, còn hét lên, ra lệnh cho đám người bên ngoài không được tiến vào.
"Long Phi, cởi áo ra, đưa đây cho tôi." Hoắc Tần Phong thì thào ra lệnh.
Long Phi vội vàng "vâng, dạ" rồi gấp gáp cởi áo sơ mi và áo vest, đi từng bước thụt lùi về phía Hoắc Tần Phong.
"Long Phi, cả quần nữa!"
Long Phi lúng túng e ngại: "Sao...sao cơ ạ...."
"Tôi nói cậu cởi quần ra, mau lên!"
Ngay lập tức, Long Phi tháo thắt lưng, kéo quần xuống rồi đưa cho Hoắc Tần Phong.
Cũng may, đêm qua anh đang mặc một chiếc quần boxer shorts vô cùng sang trọng, tao nhã.
Nhận được cuộc gọi của Hoắc tổng mới vội vàng luồn thêm chiếc quần âu ra ngoài.
Bằng không, nếu diện mỗi quần lót lại còn là hình minion, thì nửa đời sau này của anh coi như chấm hết.
Lúc Hoắc Tần Phong gắng sức mặc được đồ lên người Nhược San, thì Nguyệt Dực ở bên ngoài liền không nhịn được mà đẩy cửa lao vào.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ bước tới, không màng để ý đến Hoắc Tần Phong, mà đưa tay ra định bế lấy Nhược San.
Ngay khi Nguyệt Dực vừa chạm đến, liền bị Hoắc Tần Phong cản lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi khô rát, Hoắc Tần Phong vẫn kiên nhẫn dùng chút sức lực cuối cùng cảnh cáo: "Cô ấy là của tôi, tất cả đều là của tôi, nếu anh đụng vào, tôi bẻ gãy tay anh."
Nguyệt Dực cắn chặt răng, quai hàm gồng lên rõ rệt, sau đó đem tay Hoắc Tần Phong gạt ra khỏi tay mình, lạnh lùng bế Nhược San rời đi.
Bệnh viện thành phố.
Nhược San mở mắt sau một ngày dài ngủ li bì, đập vào mắt cô lúc này là khung cảnh trắng xoá, đậm mùi đặc trưng của bệnh viện.
Thấy Nhược San cựa mình, Nguyệt Dực bèn tiến tới ngồi bên cạnh cô, khẽ xoa đầu ôn nhu hỏi: "Không sao chứ? Còn khó chịu chổ nào không?"
Nhược San ngoan ngoãn lắc đầu, ngay sau đó nhìn Nguyệt Dực vặn hỏi: "Nguyệt Dực, Hoắc Tần Phong sao rồi? Anh ta bị thương nặng không biết vết thương có bị nhiễm trùng không?
Nguyệt Dực trong lòng khó chịu, cầm lấy tay cô lên tiếng: "Nhược San, từ giờ đừng rời khỏi tôi, cũng đừng gặp Hoắc Tần Phong nữa được không?"
Trong câu nói của Nguyệt Dực, một phần đề nghị, chín phần van nài.
Nhược San không nhìn vào anh mà suy tư cất lời: "Nguyệt Dực, nếu tối qua không có Hoắc Tần Phong, thì có lẽ tôi cũng không còn sống mà ngồi đây nữa rồi."
Dứt lời, Nhược San đứng dậy khỏi giường, cô toan định bước đi tìm Hoắc Tần Phong, thì Nguyệt Dực đã vươn tay giữ cô lại.
"Đừng đi! Tôi không cho phép cô gặp hắn nữa."
Nhược San kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Nguyệt Dực.
Còn ánh mắt cô, phút chốc đã bị anh làm cho hỗn loạn rồi.
Vài giây sau, Nhược San dùng sức gỡ bàn tay của Nguyệt Dực ra khỏi tay mình, lạnh nhạt lên tiếng:
"Nguyệt Dực, người vì tôi mà không màng đến tính mạng, tôi cũng sẽ vì người đó mà không màng đến bản thân.".