Bảo Bối Em Là Ai

Chương 26: Tôi Nói Em Hãy Yêu Tôi Đi!





Hoắc Tần Phong ngồi tựa lưng trên giường bệnh, chăm chú quan sát mấy tấm ảnh được chụp lại trong chiếc điện thoại, bên cạnh vẫn văng vẳng giọng nói như liên thanh của Long Phi.
"Hoắc tổng, lúc chúng tôi đến nơi ngài gặp nạn, đã thấy bọn họ bị bắn chết cả rồi.

Nhưng ngài yên tâm, tôi đã phái những sát thủ chuyên nghiệp nhất đi dò la manh mối.

Tuyệt đối sẽ tóm được kẻ đứng sau bọn chúng là ai.

Đến lúc đó, tôi sẽ cho tứ mã phanh thây, lăng trì, xử giảo, sẽ.....
"Đường tổng, Hoắc tổng đang ở bên trong, xin mời cô."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nhược San ở bên ngoài, Hoắc Tần Phong liền giật nảy mình, vội vàng ném chiếc điện thoại của Long Phi vào một góc nào đấy, sau đó chống tay nằm vật xuống giường.
Lúc Nhược San bước vào, liền thấy Long Phi đang dịu dàng đắp chăn cho Hoắc Tần Phong, vẻ mặt biểu lộ vô cùng đau xót.

Vẻ mặt này của Long Phi không hề giả tạo, chỉ là anh đang thương cho đối tượng, vừa bị Hoắc Tần Phong ném vào trong góc tường kia mà thôi.
Nhược San e dè bước tới, nhìn vào gương mặt đang nhắm nghiền mắt của Hoắc Tần Phong, lo lắng hỏi: "Long Phi, Tần Phong thế nào rồi?"

Cả đời Long Phi, cũng chưa từng thấy ai trâu bò như Hoắc tổng của mình.

Bị xiên cho như thế, lại còn nhiễm trùng đến phát sốt, ấy vậy mà sáng vừa mổ xong, chiều đã nhong nhong đi lại như không có chuyện gì.

Nếu như Hoắc tổng không cẩn thận dặn dò trước, thì bây giờ anh cũng thật thà mà liverpool hết rồi.
Long Phi khép nép bên cạnh giường, cố gắng diễn sâu: "Tiểu thư, thương tích của Hoắc tổng rất nặng.

Nếu chậm một chút nữa thôi, e rằng sẽ về chầu Diêm Vương rồi.

Tuy ca phẫu thuật đã thành công, nhưng di chứng để lại rất nặng nề, tiểu thư xem, đến giờ mà Hoắc tổng vẫn còn chưa tỉnh lại nữa."
Trong lòng Nhược San càng thêm lo lắng, cô từ từ bước tới, nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt của Hoắc Tần Phong.

Đúng lúc này, Hoắc Tần Phong rón rén đưa tay ra nhéo vào đùi Long Phi một cái, khiến anh đau đến mức chảy cả nước mắt.
Thấy dáng vẻ đau lòng của Long Phi, trái tim Nhược San phút chốc trở nên mềm yếu.
"Long Phi, thực sự Tần Phong nặng đến mức đó sao?"
Thể theo nguyện vọng của Hoắc tổng, Long Phi cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, không để phí thêm thời gian, anh cắn chặt môi, sau cùng lên tiếng: "Tiểu thư, cô có thể nào ở lại chăm sóc Hoắc tổng được không? Tôi còn có việc gấp ở AJP, cần phải đi ngay bây giờ."
Việc cô trái lời Nguyệt Dực, bỏ đi gặp Hoắc Tần Phong đã là chuyện khó khăn đối với cô lắm rồi.

Bây giờ bảo cô ở lại chăm sóc anh ta, có khác nào quăng cô vào vùng tâm lũ cơ chứ.
Nhược San ấp úng định từ chối, thì ngay lúc này, giọng của Lão Hoắc gia từ ngoài cửa vọng vào:" Đâu rồi? Cháu trai đáng thương của ta đâu rồi? Sao lại để xảy ra chuyện này hả?"
Như vớ được cọc, ánh mắt Nhược San sáng rực lên: "A, bà nội, may quá, con chỉ định ghé qua thăm Tần Phong một chút, người đến rồi thì ở lại với anh ấy nhé!"
Lão Hoắc gia còn chưa kịp trông thấy mặt đứa cháu trai, liền vội vàng đưa tay đỡ lấy đầu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi: "Không xong rồi! Sao tự nhiên đầu ta lại đau thế này, Long Phi đỡ ta ra ngoài mau lên."
Cứ như thế, Nhược San đành thẩn thờ nhìn theo bóng hai người họ đi mất.
Trong phút chốc, căn phòng trở lên im lặng.

Nhược San thở dài một hơi, sau đó nhón chân ngồi lên giường, quay lưng về phía Hoắc Tần Phong, một lúc sau mới chầm chậm lên tiếng:
"Tần Phong, anh từng hỏi Bạch Uyển Đồng có yêu anh hay không?....Chắc là có rồi! Nhưng tôi lại không biết trái tim mình đối với anh là loại tình cảm gì, Ban đầu, tôi đã từng rất ghét anh, rất căm hận anh đã cướp đi sự trong trắng của mình.

Nhưng trãi qua nhiều chuyện như vậy, tôi lại gây cho anh không ít phiền phức, vậy mà anh hết lần này đến lần khác vẫn ra tay cứu tôi."
"Có lẽ, trái tim tôi đã rung động vì anh mất rồi, anh bảo tôi bây giờ phải làm như thế nào đây?"

"Yêu tôi đi!"
Giọng nói ma lực ấy bổng chợt cất lên.

Ngay khi Nhược San quay đầu lại, đã bị Hoắc Tần Phong mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi.

Đam Mỹ H Văn
Hoắc Tần Phong giữ chặt lấy tay Nhược San, kéo cô vào lòng mình, dùng đôi môi ấm nóng, quyến rũ mà biểu đạt tâm ý.

Nhược San thoáng chốc bất ngờ, cả cơ thể trở lên tê liệt, không còn biết phải phản ứng như thế nào.
"Yêu sao?" Hoắc Tần Phong vừa nói cô yêu anh ta sao? Nhưng cô lấy tư cách gì mà yêu, từ đầu tới cuối, cô cũng chỉ là kẻ thế thân cho Bạch Uyển Đồng.

Nếu yêu Hoắc Tần Phong, cô chính là kẻ thứ 3 đáng chết, xen vào chuyện tình giữa hai người bọn họ.

Nhưng làm sao bây giờ, cô không thể nào ngăn cản được trái tim mình được nữa rồi, không kịp nữa rồi.
giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống gò má Nhược San, Hoắc Tần Phong khẽ nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, đưa đôi tay ốp vào bầu má mềm mại ấy, đáy mắt ôn nhu dịu dàng.
"Uyển Đồng, tôi nói, em hãy yêu tôi đi!"
Nhược San không đáp lời, chỉ biết ấm ức để mặc cho nước mắt rơi xuống tay Hoắc Tần Phong.

Cô yếu đuối gật đầu, khiến Hoắc Tần Phong liền nở một nụ cười, đem cô ôm chặt vào lòng.
Long Phi ở bên ngoài, mở cửa lén lút ngó vào trong.

Lúc quay đầu lại, đã trông thấy Nguyệt Dực đứng sau lưng mình từ bao giờ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim Nguyệt Dực bỗng chợt nhói lên một cơn đau, anh nắm chặt lấy hai bàn tay, phía sau ánh mắt giận dữ đó là cả một sự bi ai, dằn vặt.
Những ngày sau đó, vì sợ Nguyệt Dực giận nên Nhược San chỉ tranh thủ lúc trưa, liền vội vã qua thăm Hoắc Tần Phong.

Những lần đi ngang qua phòng bệnh của mẹ mình, cô cũng chỉ dám liếc nhìn một cái, rồi lại vội vã cắm đầu rời đi.
Thời gian này Nguyệt Dực càng ít để ý đến cô hơn.

Sau khi chuyện ám hại Nhược San bị thất bại, Bạch Lâm Ngạn liền cho người giết chết nhóm Phi Báo, hòng thủ tiêu mọi chứng cứ liên quan.

Chiều hôm ấy, Nhược San vì nhớ Bách Tùng mà đến trường đại học A tìm cậu.

Từ xa, đã trông thấy Bách tùng mặc áo sơmi trắng, lưng đeo balo mỉm cười bước về phía cô.

Nhược San như con nhóc tìm được đường về nhà, đưa tay quàng lên cổ Bách Tùng, ánh mắt không ai chọc đến mà tự động rơi lệ.
Bách Tùng đầu bị Nhược San ghì chặt lấy, cậu cố giấu đi cảm xúc bên trong lòng, lại còn lớn tiếng nạt lại cô: "Nhược San, chị khóc cái gì? Trông thật chẳng ra làm sao?"
Nhược San dụi gương mặt mình vào tóc Bách Tùng, cảm nhận chút hương vị tình thân mà bao lâu nay cô đã phải chôn giấu.

Bách Tùng cố gỡ tay Nhược San ra khỏi cổ mình, thì càng bị cô kéo lại gần hơn.

Hành động có phần thân mật này, khiến mấy người sinh viên qua lại không khỏi liếc nhìn.

Mãi một lúc sau, Nhược San mới chịu rời khỏi người Bách Tùng, huých vào lưng cậu một cái: "Tiểu Tùng, đi ăn nhé! Chị thèm mấy món ở khu mình quá!"
Bách Tùng chỉnh lại áo sơmi, giận dỗi lên tiếng:"Chị không có gì để nói với em sao? Suốt mấy tháng qua chị đã làm gì? Ở đâu?"
Bước chân Nhược San thoáng chốc chùng lại, nặng trĩu.

Cô không dám nhìn vào Bách Tùng, còn dè dặt kéo chiếc mũ thương hiệu NY thấp xuống, giọng cất lên có chút xót xa: "Ba năm, nhiều nhất là ba năm thôi, sau đó chị sẽ không rời xa hai người nữa, chúng ta lại trở về như ngày xưa, vui vẻ sống hạnh phúc cùng nhau, như thế có được không?"
Đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Bách Tùng muốn nghe, chị gái cậu vẫn là muốn giữ chặt mọi chuyện trong lòng.

Bách Tùng cũng không muốn dồn ép Nhược San nữa, nên chần chừ không hỏi gì thêm, bất giác nắm lấy vết chai sạn trong lòng bàn tay, thở dài bước nhanh về phía trước.
"Nhược San, đi ăn mỳ cay đi, em thèm quá!"
Nhược San lén gạt đi giọt nước mắt trên khoé mắt, chạy tới choàng tay lên vai Bách Tùng, nhảy chân sáo như chú chim non.
Toàn bộ khung cảnh ấy, đều được Gia Yến thận trọng chụp lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.