Bảo Bối Em Là Ai

Chương 30: Bí Mật Bắt Cóc





Gia Yến còn tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt mở to nhìn thẳng vào Bách Tùng, miệng lắp bắp từng từ: "Cậu vừa...nói...cái...gì?"
"Tôi hỏi cậu đang suy nghĩ gì thế!"
"Không! Câu sau cơ."
"Đó là chị gái tôi!"
"Chính là câu đó! Cậu nói người ấy là chị gái cậu.

Bách Tùng, cậu có nhầm không đấy?"
Đột nhiên Bách Tùng đưa tay sờ lên trán Gia Yến, bất lực nói: "Cậu có bị ấm đầu không? Chị gái tôi mà cậu lại hỏi tôi có nhầm không? Tôi thấy người có vấn đề là cậu ấy!"
"Từ từ! Cậu cho tôi phân tích một chút." Dứt lời, Gia Yến lặng lẽ suy tư khoảng 10 giây, ngay sau đó gấp gáp hỏi Bách Tùng: "Cậu có ảnh hai người lúc nhỏ chứ, có gì chứng minh người này là chị gái cậu không?"
"Lí do gì tôi phải làm thế?"
"Vì chuyện này rất quan trọng đối với tôi."
"Tại sao? Cậu quen chị gái tôi ư?"
"Không quen!"
"Vậy cậu muốn biết để làm gì?"
"Tôi...tôi...!muốn theo đuổi cậu, tôi không tin người đó là chị gái cậu, biết đâu là người bao nuôi cậu thì sao?"
Ngón tay Bách Tùng vừa lướt đi trên màn hình điện thoại, vừa lẩm bẩm mắng chửi: "Đồ thần kinh." Chừng vài giây sau, cậu giơ ra một tấm ảnh của gia đình đến trước mặt Gia Yến: "Này! Xem đi, rồi cẩn thận lại lời nói cho tôi."

Gia Yến giật phắt chiếc điện thoại trên tay Bách Tùng, room nó đến cận mặt Nhược San, Đó là thời điểm Bách Tùng vừa tốt nghiệp xong trung học cơ sở.

Thời điểm ấy, Nhược San có nhiều nét khác biệt hơn so với Bạch Uyển Đồng.

Nếu như vậy, Bạch Uyển Đồng xuất hiện trong thời gian qua ở Bạch gia, lẽ nào lại chính là chị gái của Bách Tùng, chả trách tính cách của chị ta lại thay đổi nhanh đến như vậy.
"Xem đủ chưa?"
Gia Yến trả lại chiếc điện thoại cho Bách Tùng, ngập ngừng dò hỏi: "Chị ấy tên là gì vậy? Trông xinh thật đấy!"
Bách Tùng cất chiếc điện thoại đã hiển thị pin yếu vào trong balo, thuận miệng trả lời: "Chị ấy là Nhược San, đương nhiên là xinh hơn cậu rồi! Bây giờ thì cậu về được chưa?"
Gia Yến mang tâm trí rối bời, thất thần bước ra bên ngoài.

Lúc đến cổng, còn trông thấy bóng dáng áo đen đang lấp ló nhìn về phía của Bách Tùng, càng lúc sự bất an càng bủa vây tâm trí cô.
Biệt thự Bạch gia.
Gia Yến trở về nhà lúc trời đã tối, lúc đi ngang qua phòng của Thẩm Vân Linh, liền nghe được cuộc đối thoại qua điện thoại của bà.
"Nó vừa từ bệnh viện rời đi sao? Hãy đem nó tới khu tái chế bỏ hoang ở đường Nam Thành đi, ta sẽ cho người qua đó!"
"..."
"Mỹ Kì! Gọi Dịch Quân nhanh lên!"
"Vâng thưa mẹ! Để con xuống nhà tìm anh ấy."
Gia Yến đứng ngoài chết lặng người, vốn dĩ cô đã nghi ngờ Mỹ Kì từ lúc chị ta cầm điện thoại của cô rồi.

Bởi lúc đó, Gia Yến không hề thấy danh sách cuộc gọi nào đến máy của Lưu Dịch Quân.

Và bây giờ, nhớ đến đám người hồi chiều, cô càng vững lòng tin cho rằng đối tượng mà mẹ cô đang nhắc đến, không ai khác chính là Bách Tùng.
Gia Yến vội vàng nép sau khúc cua cuối hành lang, chờ cho Mỹ Kì đi xuống mới lặng lẽ theo sau.

Chừng 10 phút sau, thì Lưu Dịch Quân lên xe phóng đi mất.
Trong lúc Gia Yến còn đang hết sức lo lắng, thì bắt ngờ Lăng Đằng từ ngoài phóng chiếc moto lao vào trong khuôn viên.

Chiếc xe chỉ vừa dừng lại, chân Lăng Đằng cũng chỉ vừa chạm đất, thì Gia Yến đã nhảy một cú, vừa vặn ngồi ngay sau lưng anh.

Chiếc xe chao đảo rồi nhanh chóng được Lăng Đằng giữ chặt lại, anh giận dữ quát lên: "Con bé này! Làm gì thế hả?"
Gia Yến vội vàng đập vào vai Lăng Đằng vài cái rồi hối thúc: "Mau đuổi theo xe của anh rễ cho em! Nhanh lên! Tình huống khẩn cấp lắm!"
"Tại sao anh phải nghe lời mày?"
"Em hứa sẽ không tố giác chuyện anh tụ tập đua xe bị bắt giữ, cả chuyện anh tham gia vào bước nhảy gì gì đó nữa..."

Gia Yến chưa kịp dứt lời, thì Lăng Đằng đã chụp vội chiếc mũ lên đầu cô, lạnh lùng ra lệnh: "Cài vào, ngồi cho chắc đấy, anh không đẻ được đứa như mày để đền cho vợ chồng Bạch gia đâu."
Gia Yến dứt khoát gật đầu, rồi vòng tay ôm chặt lấy eo của Lăng Đằng, phút chốc chiếc xe đảo đúng một vòng quanh hồ nước nhân tạo, rồi vọt đi.
Bách Tùng bị đám người của Thẩm Vân Linh đưa đến một khu nhà máy bỏ hoang, xung quanh chất đầy thùng phi cũ và ngổn ngang là những khung sắt hoen dỉ, bám đầy bụi bẩn và tơ nhện.

Chúng ném cậu trên nền đất, thô bạo đạp vào bụng, vào mặt cậu mấy cú.
Lúc này Lưu Dịch Quân bước tới, đem ảnh của Bạch Uyển Đồng đưa đến trước mặt Bách Tùng, dữ dằn hỏi: "Chàng trai, cậu biết người phụ nữ này chứ?"
Bách Tùng nhíu con mắt bị thương nhìn lên, người phụ nữ trong bức hình ấy hoàn toàn giống với chị cậu, nhưng phong thái lại hoàn toàn đối lập.

Dù không biết đây có đúng là chị gái cậu hay không, nhưng việc đám người này bắt cậu tới đây, còn tra hỏi về mối quan hệ của cậu.

Thì chắc chắn người bọn chúng nhắm tới chính là chị gái cậu rồi.
Bách Tùng không thể biết được ẩn tình phía sau, nhưng trước mắt nếu thừa nhận, thì Nhược San có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nghĩ đến chuyện như vậy, cậu liền lên tiếng phủ nhận: "Theo dõi tôi suốt cả buổi chiều, tốn công bắt tôi tới đây chỉ để hỏi điều này thôi sao? Rất tiếc, tôi lại chẳng biết đây là ai cả?"
Bách Tùng vừa dứt lời, liền bị Lưu Dịch Quân đấm cho mấy phát vào mặt, khiến cậu trào cả máu mồm, máu mũi.

Tiếp theo, hắn lôi từ trong túi ra mấy tấm ảnh chụp lại cảnh Nhược San đang khoác tay lên vai cậu, cười đùa vui vẻ.
"Thằng nhóc, vậy đây là gì? Là câu trả lời "không biết" của mày đó sao? Ngoan ngoãn khai ra thì tao còn cho cơ hội bò về nhà, bằng không đừng trách anh đây ra tay độc ác."
Bách Tùng nắm chặt lớp đất cát trong tay "quả nhiên là bọn chúng nhắm đến Nhược San" Ngay sau đó cậu bình thản "ồ" lên một tiếng: "Xem nào! Tôi có nhiều chị gái tìm đến lắm, không nhớ nổi mặt từng người đâu."
Lưu Dịch Quân tức giận dùng chân đạp vào bụng Bách Tùng, khiến thân thể cậu bay ra xa.

Sau đó hắn cầm lấy một chiếc gậy bóng chày, kéo lê nó trên nền đất, từng bước tiến về phía Bách Tùng.
"Đồ oắt con, mày vẫn là không muốn khai ra có phải không? Để tao xem miệng mày cứng hay thân thể mày cứng đây."
"RẦMMM!!!"
Cánh cửa bằng sắt bị đổ mạnh xuống nền đất, làm khói bụi bay lên mù mịt.

Giữa lúc không gian hỗn tạp, thì chiếc mô tô phân khối lớn rọi đèn sáng quắc lao thẳng vào bên trong.
"Rừm...rừm..."
"Kíttttt"
Chiếc xe phanh dứt điểm, ngay khi vừa chắn ngang giữa Bách Tùng và Lưu Dịch Quân.

Trong khi đám người còn hoảng loạn đưa tay lên xua tan đám khói bụi, thì Gia Yến đã nhanh chân nhảy xuống đỡ lấy Bách Tùng.
"Bách Tùng, mau lên xe, nhanh lên!"

Giọng nói này là...."Gia Yến?"
"Là tôi, mau rời khỏi đây đã!"
Gia Yến vòng tay qua eo Bách Tùng, cẩn thận đỡ cậu ngồi phía sau Lăng Đằng.
"Ê! Giữ bọn chúng lại, không được để cho tên nào chạy thoát!"
"Rừm...rừm..."
Một tên hung hằn cầm gậy lao tới, liền bị Lăng Đằng giơ chân đá cho một cước.

Ngay sau đó, Gia Yến cũng nhanh chân trèo lên rồi hét lớn: "Chúng ta đi!"
Chiếc xe chỉ trong chớp mắt liền rồ ga phóng đi, tên đứng sau lưng Lưu Dịch Quân vội vàng lao tới, liền bị Lưu Dịch Quân chặn lại: "Bỏ đi! Đừng đuổi theo nữa!"
"Anh Lưu, sao vậy?"
Lưu Dịch Quân nhận ra đó là một trong những chiếc moto của Lăng Đằng, vả lại người ngồi sau lại chính là Gia Yến, nên thôi không muốn truy đuổi nữa: "Người đó là cậu chủ của Bạch gia, tốt nhất đừng nên dây vào hắn ta."
"Vậy...vậy còn Bạch phu nhân?"
"Thấy như thế nào, thì cứ nói như vậy đi!"
"Vâng, anh Lưu."
Sau khi rời khỏi nhà máy bỏ hoang, Lăng Đằng liền phóng xe đưa Bách Tùng và Gia Yến đến bệnh viện.

Sau khi Bách Tùng được đưa lên băng ca, Lăng Đằng có ý định rời đi thì bị Gia Yến tóm chặt lấy tay lôi lại: "Lăng Đằng, chuyện này em xin anh đừng nói với ai có được không? Cả chuyện của chị Uyển Đồng....!anh...."
Lăng Đằng gỡ tay Gia Yến ra khỏi tay mình, đột ngột bẻ lái: "3 giờ chiều thứ 7 tuần sau, tại khu thương mại DoZin, nhớ đến cổ vũ anh mày."
Gia Yến liền nở nụ cười tươi, xém chút nước mắt còn định rơi xuống: "Hôm đó em sẽ rủ Bách Tùng đi cùng."
"Là thằng kia hả? Em rể à!"
"Chưa biết! Người ta còn chưa đồng ý."
"Vào hỏi nó luôn đi, nếu nó không đồng ý, anh mang trả nó lại chỗ cũ."
"Được rồi! Được rồi! Anh mau đi đi!"
Sau khi Lăng Đằng rời đi, Gia Yến đứng bên ngoài phòng cấp cứu, với tâm trạng vô cùng hỗn loạn, đắn đo.

Cuối cùng, cô nắm chặt điện thoại trong tay, quyết định gọi vào số máy của Bạch Uyển Đồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.