Bảo Bối Em Là Ai

Chương 33: Mệnh Lệnh Của Nguyệt Dực





Trong đó ghi lại toàn bộ cảnh Thẩm Vân Linh yêu cầu nhân viên y tế tráo đổi kết quả ADN.

Điều đó cho thấy, ADN lúc đầu là hoàn toàn trùng khớp, xác nhận họ có quan hệ huyết thống cha - con.

Chỉ là sau đó Thẩm Vân Linh quỷ quyệt không chịu tin, mới sai người kiểm tra thêm dấu vân tay.
Gia Yến lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, trái lại Lăng Đằng bên cạnh cô thì liền trở nên trầm lặng, suy tư.

Ngay khi video vừa kết thúc, Bạch Lâm Cảnh đã gượng sức đứng dậy, vung tay tát cho Thẩm Vân Linh một cái.
Thẩm Vân Linh không kịp chống đỡ, cả người ngã xuống ghế sofa bên cạnh, miệng không ngừng lắp bắp thanh minh: "Lão...lão gia....chuyện này...là bọn họ gài bẫy tôi...thật sự...cô ta không phải...là...Uyển Đồng, không phải...!là...con gái ông."
Bạch Lâm Cảnh giận dữ quát lên: "Câm miệng! Thân làm phu nhân Bạch gia, mà sau lưng lại lén lút bày trò ám hại con cái, tôi cấm bà từ giờ không được can dự vào chuyện của Bạch Lâm, an phận ở yên trong nhà cho tôi."
Ngay sau đó ông quay sang Bạch Lâm Ngạn cảnh cáo: "Cả vợ chồng chú nữa, giữ mồm giữ miệng cho tôi, nếu chuyện này để người ngoài biết được thì đừng có trách.
Nói rồi Bạch Lâm Cảnh chống gậy bước đi, Nguyệt Dực nhìn theo bóng ông ta, trong lòng liền có chút căm hận.

Con người Bạch Lâm Cảnh bề ngoài ôn hoà là vậy, nhưng thâm tâm lại có phần máu lạnh, vô tình.


Từ đầu tới cuối, ông ta vốn chỉ quan tâm đến danh tiếng Bạch gia, không hề nghĩ xem cảm giác của con gái mình như thế nào.
Cuối cùng mọi người dần rời khỏi phòng khách.

Khi Nhược San ra đến bên ngoài khuôn viên, trông thấy Lăng Đằng chuẩn bị lên xe rời đi, thì cô liền vội vàng chạy tới, ngỏ ý muốn cảm ơn cậu, vì đã không vạch trần cô trước mặt mọi người.
Lăng Đằng ngồi trên xe mô tô, nhếch cánh môi mỏng vẻ châm biếm: "Thật ra, tôi đã biết cô không phải là Uyển Đồng, từ lúc cô chạy đến phòng của tôi rồi."
Ánh mắt Nhược San phảng phất tia kinh ngạc, cô bất ngờ nhìn thẳng vào Lăng Đằng: "Làm thế nào...mà anh có thể biết?"
Lăng Đằng đội mũ bảo hiểm lên đầu, trước khi khởi động xe rời đi, liền gửi lại cho cô một câu: "Hôm đó, người dám nhảy từ trên ban công xuống, tuyệt đối không thể là Bạch Uyển Đồng."
- ---------------
Căn hộ của Nguyệt Dực.
"Thưa ngài! Mọi chuyện bại lộ rồi, chúng ta có nên thay đổi kế hoạch?"
"Không được! Thay vào đó cậu hãy đẩy nhanh quá trình cho tôi.

Tôi không quan tâm cô ta có thân phận gì, miễn sao phải khiến danh tiếng Bạch gia sụp đổ là được.

Cậu nên nhớ, cô ta chỉ là một quân cờ mà chúng ta mua về, với số tiền đó, chịu vài năm tù cũng đáng."
"Nhưng bên phía AJP, tôi e hắn ta sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn đâu."
"Nhân lúc này, cắt đứt đi!"
"Nhưng..."
"Nguyệt Dực! Cậu đang tìm cách che chở cho cô ta sao? Cậu là đang chống lại tôi?"
"Tôi không dám thưa ngài!"
"Nếu vậy, thì nhanh lên!"
"Vâng!"
"..."
Cuộc gọi kết thúc, Nguyệt Dực lặng lẽ đứng giữa căn phòng rộng lớn, chừng một lát sau, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, rồi sải bước sang căn hộ của Nhược San.
Nhược San lúc này vừa sấy tóc xong, trên người vẫn mặc nguyên đồ ngủ bước ra ngoài phòng khách.

Trông thấy Nguyệt Dực, cô thoải mái tiến đến chiếc quầy ở ngay gian bếp, đưa tay lấy chút nước từ máy lọc âm.

"Nguyệt Dực, anh còn chưa đi ngủ hả? Chuyện hôm nay đều nhờ cả vào anh, nếu không, tôi chẳng biết phải ứng phó như thế nào nữa."
"Nhược San!"
"Ừm?"
"Chia tay với Hoắc Tần Phong đi!"
Chỉ một câu nói, mà lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.

Nó khiến thân thể cô đột nhiên tê cứng, không để ý rằng đã chạm phải vòi nước nóng, mãi đến khi nước từ cốc tràn hết xuống, Nhược San mới giật mình vung tay một cái, khiến chiếc cốc thuỷ tinh trên tay rơi tuột xuống sàn, tạo ra âm thanh chói tai.
"Xoảnggggg"
Nguyệt Dực hoảng hốt lao đến, cầm chặt lấy tay Nhược San lôi về sau: "Cẩn thận!"
Nhược San nhìn đến da thịt bị ửng đỏ, liền đau đớn mà nhăn mặt lại, Nguyệt Dực không chút do dự, vội vàng bế thốc cô lên chạy vội vào bồn rửa.

Ngay sau đó, cẩn thận đặt cơ thể Nhược San ngồi lên trên thành, rồi đưa bàn tay của cô xuống dưới làn nước lạnh, lo lắng hỏi: "Có đau lắm không?"
Nhược San cúi đầu ngượng ngùng, lí nhí trả lời: "Một chút!" Liền sau đó thở dài một hơi, bình tĩnh nhắc đến chuyện ban nãy.
"Nguyệt Dực...về chuyện đó...."
"Cô vẫn chưa nói với hắn ta sao? Định để đến khi nào? Hay là chờ hắn tới cầu hôn cô?"
Nghe Nguyệt Dực chà xát, Nhược San nuốt đi sự uất nghẹn ở trong tim, lồng ngực đột nhiên thắt lại đến khó chịu, rồi bỗng chốc thấy sống mũi cay xè, khóe mắt cay rồi đến nhức nhối.
"Không phải!...đương nhiên là không phải! Chỉ là tôi không biết phải nói như thế nào..."
Nguyệt Dực vẫn bình thản nâng bàn tay nhỏ bé của cô ở trong làn nước, giọng phát ra không nhanh không chậm: "Nếu thực sự muốn, thì người ta sẽ tìm cách.

Còn nếu không muốn, thì người ta sẽ tìm lý do."
"Tôi...."
"Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Cô nghĩ nếu Hoắc Tần Phong biết được cô lừa dối hắn, liệu đến lúc đó, hắn còn đem lòng yêu cô không? Con người Hoắc Tần Phong cô cũng biết rõ, phàm kẻ nào phản bội hắn, đều nhận lấy kết cục vô cùng thảm hại.

Trước lúc bị hắn phát hiện, thì hãy mau chóng cắt đứt đi!"
Nhược San bấu chặt bàn tay còn lại vào gấu áo, nước mắt không ngăn được mà thi nhau rơi xuống.

Mỗi câu Nguyệt Dực nói đều đúng, chỉ là nghe rồi vẫn cứ thấy tim nhói đau.
"Nguyệt Dực, nhưng còn hôn ước..."

Nguyệt Dực bỗng tiến đến trước mặt cô, đột ngột cúi người chống hai tay trên bệ, đem Nhược San để trọn trong lòng mình.

Bị bất ngờ bởi hành động quá đỗi gần gũi, Nhược San theo bản năng ngửa người về sau, Nguyệt Dực càng được đà, áp chặt vào người cô hơn, lời nói ra dường như rất nôn nóng: "Tôi quyết định huỷ bỏ nó, sẽ không có lễ đính hôn nào diễn ra hết."
Khuôn mặt Nhược San hiện rõ nét kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn lên, lại chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của Nguyệt Dực: "Chuyện này là sao? Không phải Bạch Uyển Đồng vẫn luôn muốn lấy Hoắc Tần Phong đó ư? Vả lại mối liên hôn này là việc vô cùng quan trọng đối với Bạch Lâm, lẽ nào anh còn không rõ."
"Tôi biết!"
"Vậy tại sao anh lại dám tự mình huỷ hôn?"
Bất chợt, bàn tay Nguyệt Dực đưa lên vuốt mái tóc của Nhược San, phả vào bên tai cô những lời nhẹ nhàng mà dụng ý vô cùng sâu sắc: "Nhược San, hình như cô đã nhầm lẫn rồi thì phải, người mua cô là tôi, không phải là Bạch gia.

Cô chỉ cần làm theo lời tôi là được, mọi chuyện khác không cần để tâm."
Cánh môi hồng đã khô lại, khẽ mấp máy phả nhẹ làn hơi mỏng bên má của Nguyệt Dực, Nhược San có chút run sợ cất lời: "Nguyệt Dực, rốt cuộc anh cần tôi để làm gì? Không phải đơn giản chỉ để đóng giả Bạch Uyển Đồng có phải không?"
Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, Nguyệt Dực khẽ hôn lên má Nhược San, từ từ chạm lên da thịt trắng nõn mềm mịn mà tham lam hít lấy.

Thân thể Nhược San bỗng chốc run lên, cô nhắm chặt mắt, ép lồng ngực đến căng cứng.

Nguyệt Dực không trả lời câu hỏi của cô, chỉ tự mình nói một câu đầy ẩn ý.
"Nhược San! Bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay em."
Dứt lời, Nguyệt Dực đứng dậy rời đi, trong khi Nhược San còn đang chìm đắm trong mớ hỗn độn của cảm xúc, thì Nguyệt Dực đã mau chóng quay lại, dùng khăn lau đi vết ướt trên tay cô, rồi cẩn thận xoa một lớp thuốc lên đó.

Xong xuôi, anh dịu dàng vuốt mái tóc cô, cảm giác nhẹ nhàng mà lời nói tựa đá đè nặng trĩu.
"Ngày mai hãy hẹn gặp hắn ta đi!"
* like và cm để ủng hộ tg nhé!
Cảm ơn các bạn rất nhiều..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.