Nhược San kinh ngạc lùi về sau một bước, ở khoảng cách chưa tới hai mét mà tai cô như ù đi vì câu nói đó.
Có vẻ như cô đã nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi, trước kia dù nhiều lần Hoắc Tần Phong đề cập đến chuyện hôn ước, còn ngang nhiên gọi cô là vợ chưa cưới, cô đều coi đó là chuyện hiển nhiên không dám bàn cãi.
Nhưng bây giờ, anh lại đột ngột nói kết hôn đi, tức là anh muốn nghiêm túc tính đến chuyện cả đời.
Nhưng như vậy, là anh muốn lấy cô, hay thực sự muốn lấy Bạch Uyển Đồng, điều này, cô nhất thời chưa tiếp nhận được.
Cô phải làm sao đây? Phải nói gì bây giờ?
Nếu nhắc lại những lời làm tổn thương Hoắc Tần Phong lần trước, nhất định anh ấy sẽ không tin.
Nhưng nếu nói "em không thể" vậy thì lý do "không thể" là gì?
Anh giúp cô thoát khỏi án tù, giúp cô rửa sạch tội danh tham nhũng, còn giúp cô giữ lại Bạch Lâm, bấy nhiêu hành động đó, còn không khiến cô đồng ý hay sao?
Nhưng cô là Đường Nhược San không phải là Bạch Uyển Đồng.
Ngay đến tên thật, nhân thân, con người của cô anh còn không biết, vậy thì "đồng ý" chẳng phải cứ như thế dùng danh phận một của người yêu một người hay sao?
"Tại sao em không trả lời tôi?"
Âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch, phá ngang sự sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí cô.
Nhược San cắn chặt cánh môi hồng khô nóng, ánh mắt trong đêm tối dường như chỉ muốn chạy trốn khỏi anh, cô đột ngột tìm lý do lẩn tránh.
"Anh lại uống rượu sao?"
1,2 đến giây thứ 5 tĩnh lặng trôi đi, khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện sau chút ánh sáng hắt ra, tựa hồ đẹp như tranh vẽ, phảng phất trong đó sự ưu tư khó đoán.
"Tôi bây giờ đang rất tỉnh táo, em hẳn đã nghe rõ lời tôi nói?"
Lồng ngực Nhược San như muốn vỡ tung ra, cô nắm chặt thân váy tì mạnh lấy, khó khăn phát ra từng từ: "Chuyện này, không phải lúc trong xe, em đã nói rồi sao? Chúng ta..."
"Tôi phát hiện em nói dối rất vụng về, nếu như có thể, em hãy đổi qua nói thật thì hơn."
Nhược San nhất thời á khẩu, cảm giác như bị ai đó nhìn thấu mọi chuyện xấu xa của mình vậy.
Còn chưa kịp biết phải nói như thế nào, thì Hoắc Tần Phong đã vội vàng ra lệnh: "Lại đây!"
Cô bất giác lại lùi về sau một bước, giọng e ngại cảnh giác: "Anh...định làm gì?"
"Tôi không ăn thịt em đâu, qua đây!"
Mặc dù câu nói này không có lấy 1% sự đảm bảo, nhưng cái giọng nỉ non bi thương đó lại khiến cô không tự chủ được mà bước về phía anh.
Ngay khi bóng dáng nhỏ bé trong chiếc váy ngủ bằng lụa đã đứng ngay trước mặt, Hoắc Tần Phong liền vội vàng kéo cô lại gần mình, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, rồi dụi đầu dưới ngực cô như một đứa trẻ.
Nhược San nhất thời bị dọa cho giật mình, toan định vùng ra thì âm thanh khẩn thiết lại vang lên:
"Để tôi ôm em một chút đi!"
Cánh tay đang giơ lên của Nhược San bỗng chốc ngưng lại, cô hết nắm chặt rồi lại buông ra, cứ như vậy vài lần mới có đủ can đảm đặt lên vai anh.
Cô cảm giác Hoắc Tần Phong hôm nay rất lạ, tâm tư của anh cô không tài nào đoán ra được.
Cô không biết anh đã ngồi đó bao lâu, suy tư những gì, nhưng dáng vẻ của anh lúc này cứ như anh lo sợ sẽ mất đi thứ gì đó quý giá vậy.
Khoé mắt cô khô lại, cô nhếch cánh môi chậm rãi hỏi: "Tần Phong, anh có chuyện gì sao?"
Hoắc Tần Phong siết chặt vòng tay hơn, cảm giác da thịt trên má anh chạm vào thân thể cô ấm áp lạ thường, giọng anh vang lên giữa đêm tối day dứt và bi thương.
"Em...!có phải nếu kết hôn, thì giữa chúng ta cũng sẽ không còn bí mật gì phải che giấu nữa đúng không? Nghĩa là trong tim sẽ chỉ có duy nhất một mình đối phương có phải không?"
"Là sẽ cùng nắm tay nhau đi hết con đường, chia sẻ những buồn vui, khó khăn cho nhau.
Cùng khóc, cùng cười, cho dù sống chết, hay bệnh tật, cũng sẽ vĩnh viễn không chia lìa có phải không?"
"Kết hôn rồi, ngày ngày anh đi làm, em ở nhà nấu cơm đợi anh.
Em sẽ nấu món canh cá củ cải cho anh, nếu em không biết, anh sẽ cùng em lên mạng học.
Ăn xong anh cùng em rửa bát, chiều sẽ không tăng ca, đưa em đi công viên dạo chơi, sau đó sẽ đưa em về trò chuyện cùng nội.
Tối đến, mình ngồi ngoài phòng khách xem phim, em thích đồ ăn vặt, anh sẽ mua thật nhiều, món nào cũng không thiếu.
Đêm đến, em gối đầu lên tay anh, anh biết em thích được anh ôm, thích được dụi vào ngực anh tìm hơi ấm, anh hứa sẽ ôm em cả đêm, dùng cả đời để ôm cũng được, vì vậy...
Chúng ta kết hôn đi!"
Eo cô từ lúc nào đã ướt đẫm, thứ nước mặn chặt từ khuôn mặt Hoắc Tần Phong ngấm vào da thịt cô nóng ấm.
Còn nước mắt của cô, lại thấm vào lưng áo anh, từng giọt, từng giọt không thể nào vơi bớt.
Lần đầu tiên Hoắc Tần Phong khóc, cũng là lần đầu trái tim sắt đá của anh lại mềm yếu đến vậy.
Bờ mi cô cay xè, bỏng rát, đôi mắt trong đêm sưng lên ửng đỏ, cô đau đớn cắn chặt môi, làm cách nào nước mắt cũng không thể ngừng rơi xuống.
Trái tim càng lúc càng đau, đau như hàng vạn kim châm xuyên vào rồi lại rút ra, cứ thế dày xéo đến cạn kiệt sức lực.
Cô đứng trong lòng anh run run cánh môi, nấc lên nghẹn nào, khó khăn lắm mới phát ra hai tiếng "Tần Phong"
Bàn tay Hoắc Tần Phong mỗi lúc càng siết chặt cô vào lòng hơn, chỉ hận không thể mang cô hoà vào làm một, anh sợ nếu buông lỏng một chút thôi, thì thân thể bé nhỏ ấy sẽ tan biến mất, đến lúc đó chân trời góc bể e rằng cũng chẳng tìm ra.
Cô từng nói: "Sau này không được quên cô"
Hoá ra, cô muốn anh cả đời phải khắc cốt ghi tâm.
Cô cũng từng hỏi anh: "Nếu người anh yêu thương phản bội lại anh, anh sẽ như thế nào?"
Hoá ra, lúc đó cô đã muốn buông tay từ bỏ anh.
Anh không quan tâm sự thật đó là gì, mặc kệ cô có phải là Bạch Uyển Đồng hay không.
Anh chỉ cần cô nói yêu anh, chỉ cần cô đồng ý kết hôn cùng anh, chỉ cần nguyện một lòng ở cạnh anh, thì tất những chuyện khác đối với anh đều không còn quan trọng.
Hoắc Tần Phong ngẩng khuôn mặt lên nhìn cô, giữa ánh sáng mờ ảo dáng vẻ đau lòng ấy như muốn chà xát tâm can người đối diện.
Anh từ từ đưa tay, lau đi dòng nước mắt đang ướt nhòa bờ mi, thì thào nói:
"Em...!chuyện trong lòng có thể nói với tôi được không? Tôi cùng em đối mặt."
Lời này Hoắc Tần Phong nói ra, cô biết anh đã hoàn toàn nhìn thấu được tâm tư của cô.
Liệu chuyện cô giả danh Bạch Uyển Đồng, anh đã nắm rõ được mấy phần.
Cô mỉm cười chua xót: "Tần Phong, hãy cho em thêm thời gian, một chút nữa thôi!"
Rồi sẽ đến lúc, cô phải tự mình nhổ đi chiếc gai nhọn đang ngày đêm đâm vào xương tuỷ nhức nhối này, dù Hoắc Tần Phong chọn cách đối mặt hay quay lưng, anh cũng đều có quyền được biết rõ mọi chuyện.
Cô đau lòng, vuốt nhẹ gương mặt bi thương của anh, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa, cúi đầu hôn lên môi anh.
nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp, mang theo dư vị dịu ngọt của đôi môi nóng bỏng, hoà quện cùng giọt nước mắt mằn mặn của anh và cô.
Không cuồng nhiệt, không dục vọng.
Nụ hôn chỉ chất chứa tình yêu mãnh liệt của họ dành cho nhau,
Đây là lần đầu cô chủ động hôn anh, cũng không thể ngờ nó lại biến thành nụ hôn ly biệt giữa cô và anh..