Một tháng sau.
Nhược San và mẹ chuyển đến vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố đến 2 giờ chạy xe.
Môi trường ở đây khá mát mẻ, bình yên, khác xa với cuộc sống náo nhiệt ở thành phố.
Nhược San sau khi dọn dẹp xong xuôi thì cô bắt đầu đi làm, rất may cho cô là có một cửa hàng tạp hoá gần đó đang tuyển người, mặc dù mức lương không cao nhưng cũng coi như ổn định.
Hôm nay mẹ cô xuất viện, nên cô xin về sớm để đi đón bà.
Lúc loay hoay ngoài cửa, bất chợt Nguyệt Dực cũng vừa đến, trông thấy dáng vẻ hối hả của cô liền bước xuống xe hỏi:
"Em định đi đâu sao?"
"Nguyệt Dực, anh đến rồi à, mau vào nhà đi, hôm nay mẹ Đường xuất viện, em qua bệnh viện một chút."
"Chuyện quan trọng như vậy, sao em không nói sớm với anh, để anh đưa em đi."
Nhược San nheo mắt nhìn Nguyệt Dực mỉm cười: "Thôi! Anh vừa lái xe suốt quãng đường dài đến đây, mau mau vào trong nghỉ ngơi đi đã!"
Nguyệt Dực búng nhẹ lên trán cô một cái, bình thản bước đến mở cửa xe.
"Biết khách sáo từ bao giờ vậy, trước đây thường lợi dụng anh triệt để mà."
Nhược San xoa xoa nên vầng trán ửng đỏ, rồi mau chóng trèo vào trong xe.
Suốt chặng đường đến bệnh viện, cô líu lo như chim nhỏ, nói đủ thứ chuyện về cuộc sống mới.
Nhìn dáng vẻ hao gầy, xanh xao của cô mà tim anh như thắt lại, rõ ràng cô nói nhiều như vậy, chỉ để anh thấy rằng cô rất bận, rất vui, không còn thời gian mà suy nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Đêm hôm đó, trông thấy cô đau lòng ngồi khóc trong xe, anh từng nói nếu cô muốn, anh sẽ tìm Hoắc Tần Phong nói rõ mọi chuyện.
Nhưng cô lại nhìn anh, dùng ánh mắt bi thương mà lắc đầu.
Kể từ đó, cô khép chặt tổn thương trong lòng, mang theo chiếc mặt nạ mà vui vẻ nói cười.
Bệnh viện Tâm An.
Nguyệt Dực sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì vội sải bước đến chỗ của Nhược San.
Cô lúc này đang ngồi cùng Đường Thẩm và mấy người bạn cùng khoa của bà.
Trông thấy Nguyệt Dực mấy người đó còn cho rằng anh là con rể của Đường Thẩm liền hết lời khen ngợi, sau đó cùng anh tán vài câu chuyện vui.
Đường Thẩm nhìn Nhược San trong lòng có chút xót xa, vốn từ lúc bà xảy ra tai nạn, mọi chuyện đều do một tay cô lo liệu, sau này khoẻ lại thấy cô nói đã bán đi căn nhà cũ, bà vì tin tưởng lựa chọn của cô nên cũng không muốn dò hỏi sâu xa.
Còn đối với Nguyệt Dực, chàng trai này mấy lần hay lui tới thăm bà, cũng là có chút tình cảm quý mến, nhưng để trở thành con rễ của bà thì vẫn còn chưa chắc.
"Nào! Có định cho mẹ về không đây? Gần một năm qua chê mẹ nằm viện chưa đủ hay sao?"
Nghe Đường Thẩm thúc giục, mấy bà bạn cùng khoa cũng vội vàng tạm biệt rồi trở về phòng.
Nhược San vừa người cúi xuống, toan định cầm chiếc túi xách đang đặt trên băng ghế, thì trước mắt cô mọi thứ đột nhiên trở nên mờ ảo.
Cô mất thăng bằng, ngay khi cơ thể đổ gục xuống thì Nguyệt Dực đã nhanh tay lao tới đỡ lấy vai cô.
"Nhược San, em làm sao thế?"
"Con không khoẻ chỗ nào sao?"
Cả hai bị cô dọa cho kinh sợ, liền vội vàng hỏi.
Nhược San tựa vào cánh tay Nguyệt Dực, cố gắng ổn định lại nhịp thở, rồi mỉm cười trấn an:
"Không sao! Chắc do con căng thẳng quá thôi, mọi người đừng lo."
"Nhược San! Mẹ thấy sắc mặt con xanh xao lắm, hay tiện thể đang ở viện, con vào kiểm tra xem thế nào."
"Thôi! Con không sao mà, lát về ngủ một giấc là khỏe ngay thôi."
Nhược San vừa dứt lời, liền bị Nguyệt Dực bế bổng lên, anh không nói không rằng cứ thế ôm cô đi thẳng vào phòng cấp cứu.
30 phút sau.
Nhược San từ giường bệnh leo xuống, vội vàng mặc áo khoác rồi chun chun cánh mũi đỏ ửng nhìn Nguyệt Dực cau có.
"Em đã bảo là không có gì rồi mà, hai người cứ cuống lên."
Đường Thẩm tiến tới kéo cô ngồi xuống giường nhắc nhở: "Con thật là...!vội vàng đi đâu, còn chưa có kết quả nữa."
Đúng lúc này, nữ bác sĩ trẻ vừa bước vào phòng, Nguyệt Dực đã vội vàng tiến tới hỏi.
"Bác sĩ, cô ấy có bị làm sao không ạ?"
Nữ bác sĩ nhìn Nguyệt Dực có vẻ không vui, giọng nói ra đầy khiển trách: "Có bị làm sao đấy! Vợ mang thai đến 14 tuần mà còn không biết sao?"
Nữ bác sĩ nhìn Nguyệt Dực có vẻ không vui, giọng nói ra đầy khiển trách: "Có bị làm sao đấy! Vợ mang thai đến 14 tuần mà còn không biết sao?"
Mang thai...
14 tuần...
Một câu nói mà khiến cả ba người đều mang một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nhược San vội vàng lao đến trước mặt nữ bác sĩ, hoảng sợ hỏi: "Bác sĩ, có phải là nhầm lẫn gì không? Có khi nào là kết quả sai lệch hoặc là nhầm tôi với một người khác không ạ.
Xin bác sĩ hãy kiểm tra lại, bởi vì...!bởi vì...!lần trước...!tôi...!tôi vẫn thấy có..."
Vị bác sĩ nhíu mày nhìn cô: "Cô gái, vậy cô xem đây có phải là hồ sơ cô đã kê khai không?"
Nhược San vội vã gật đầu xác nhận.
"Vậy thì chỉ có bệnh nhân nhầm, chứ bác sĩ không thể nhầm được, việc cô thấy chính là xuất huyết chứ không phải đến kỳ.
Đó là dấu hiệu của việc dọa sẩy, là tình trạng thai còn sống, bị bong một phần khỏi niêm mạc tử cung.
Vậy nên việc quan trọng bây giờ là cô nên nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh và phải dưỡng thai cho thật tốt."
Nói xong, nữ bác sĩ quay sang nhìn Nguyệt Dực nhắc nhở: "Anh theo tôi, đi lấy đơn thuốc cho cô ấy.
Haizz....!thật là, phải quan tâm đến vợ mình một chút chứ."
Nhược San không buồn phản bác, cô lặng im như người mất hồn, đến khi Nguyệt Dực đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ một cái, cô mới giật mình nhìn lên.
"Nguyệt Dực...!em...em...!phải làm sao?"
"Đừng lo! Có tôi ở đây.
Em lại kia ngồi nghỉ, tôi đi lấy thuốc cho em rồi chúng ta cùng về."
Nhược San chầm chậm lao vào vòng tay của Đường Thẩm khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Bà đưa tay vuốt đi vuốt lại lưng cô trách mắng:
"Tại sao lại phải khóc? Làm mẹ rồi không phải nên vui hay sao? Như vậy là ta được lên chức bà ngoại rồi phải không? Đợi Bách Tùng về tới, chúng ta phải liên hoan thật to mới được."
Đường Thẩm không biết cô con gái này đã phải trải qua những khó khăn, đau khổ nào.
Nhưng chỉ cần là chuyện Nhược San muốn làm, bà nhất định sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cô.
Từ lúc về đến nhà Nhược San cứ thẫn thờ như người mất hồn, chiều đến Nguyệt Dực xuống bếp nấu mấy món dễ ăn, sau khi bày biện xong xuôi, anh tiến đến phòng gọi cô ra ngoài.
"Cạch"
"Sao thế? Thái độ không muốn hợp tác à? Đích thân anh xuống bếp nấu, em còn không vừa ý sao?"
Cô thở dài một hơi: "Anh thân là khách mà phải nấu cơm hộ chủ nhà, em thật là ngại quá đi."
Nguyệt Dực vươn tay chỉnh lại áo khoác ngoài cho cô.
"Lại thế nữa rồi, thân thể em không được khoẻ việc quan trọng bây giờ là phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt, tránh suy nghĩ tiêu cực rồi lại ảnh hưởng đến đứa trẻ, mọi chuyện cứ để anh và cô Đường lo."
"Nguyệt Dực, anh không hỏi sao biết em muốn giữ lại đứa trẻ này."
Anh búng nhẹ lên trán cô khiển trách.
"Em đó, từ lúc nhận được phiếu siêu âm đến giờ, liền ngắm nó đến nhàu nát, đó là biểu hiện của việc không muốn hay sao?"
Cô day day vầng trán cười nhạt: "Em...!cái gì cũng không qua mắt được anh."
"Nhược San, chuyện này em có muốn nói với Hoắc Tần Phong không? Dù em quyết định thế nào anh cũng sẽ giúp."
Từ lúc biết sự hiện diện của đứa trẻ, thâm tâm cô liền có chút dao động, hỗn loạn.
Vừa vui mừng hạnh phúc, lại xen lẫn sự âu lo, buồn bã.
Nói chuyện này với Hoắc Tần Phong là một việc vô cùng khó khăn, cô không chỉ đối mặt với người mà cô đã nhẫn tâm từ bỏ, mà còn đối mặt với người đã quỳ gối van xin cô.
Liệu cô nên chọn cách yên lặng sống trong hồ nước nhỏ.
Hay lao mình vào biển lớn đầy giông đây.
Thấy sự ưu tư hiện rõ trên khuôn mặt Nhược San, Nguyệt Dực nở nụ cười vui vẻ, nắm lấy hai vai cô đẩy ra ngoài.
"Thôi! Chuyện đó suy nghĩ sau, đi ăn cơm đã!"
Nguyệt Dực vừa dứt lời, thì chuông điện thoại anh reo lên, là số máy trợ lý tài chính của Bạch Uyển Đồng gọi tới.
"Nguyệt Dực, anh đang ở đâu thế? Bạch tổng cho gọi anh gấp đấy, tối nay cô ấy có cuộc họp báo với chủ tịch AJP."
Nhắc đến sự hiện diện của Hoắc Tần Phong, cánh mày Nguyệt Dực thoáng chốc cau lại.
Ở khoảng cách gần như thế này có lẽ cô cũng đã nghe thấy rõ, bây giờ anh muốn bước chân đi e cũng không được nữa rồi.
Nguyệt Dực đè nén sự bất an mà hỏi:
"Có chuyện gì thế? Tại sao lại họp báo vội vàng như vậy?"
m thanh vang lên rất rõ ràng, từng câu đều xuyên thẳng vào tâm trí của cô.
"Anh không biết sao? Là thông báo lễ đính hôn giữa Bạch tổng và chủ tịch Hoắc Tần Phong.".