Bảo Bối Em Là Ai

Chương 60: Nơi Muốn Về Nhưng Không Thể Đến





3 tháng sau.
Trấn cổ Đồng Lý, ngoại ô thành phố Tô Châu.
Căn nhà của mẹ con Nhược San thuộc dãy những ngôi nhà cũ với mái ngói rêu phong, tường trắng nhuộm màu thời gian nằm bên bờ sông nước Giang Nam thơ mộng.
Đó là ngôi nhà của một người bác họ đã lên thành phố Tô Châu sinh sống, mặc dù xây cách đó không bao lâu, nhưng cũng phải tuân thủ theo đúng kiến trúc đã thống nhất để không ảnh hưởng đến cảnh quan chung của khu vực.
Dọc con kênh xanh lững lờ trôi là những quán cà phê, với rất nhiều nhà hàng truyền thống.

Ở đây luôn bắt gặp những khung cảnh bình yên giản dị, như cảnh đôi lứa du ngoạn trên sông, các cụ già vui vẻ ngồi ngâm thơ, chơi cờ, hay sự nhộn nhịp của đám trẻ tan học về, tạo nên viễn cảnh vô cùng thơ mộng và mộc mạc.
Từ lúc mẹ con Nhược San chuyển về đây, tâm trạng và sức khoẻ của cô tốt lên rất nhiều, cô dường như không còn nhớ về những biến cố trước kia nữa, rồi xin vào làm thời vụ cho một cửa tiệm chuyên thuê trang phục truyền thống.

Công việc cũng tương đối nhẹ nhàng, chỉ cần giới thiệu và hướng dẫn cho khách lựa chọn những trang phục thuê phù hợp, sau đó sẽ bàn giao và nhận lại hàng.
Lúc này, cái thai trong bụng Nhược San cũng đã tròn 8 tháng, tuy nhiên trông cô rất gọn gàng và cũng không hề bị phá nét, trái lại còn đằm thắm hơn trước rất nhiều.

Có lần, mấy cậu thanh niên thấy cô đứng trong quầy còn tiến đến buông lời tán tỉnh, đến khi phát hiện ra chiếc bụng tròn xinh liền ngại ngùng lẩn đi mất.

Nhược San đang loay hoay treo lại những bộ đồ được giặt ủi sạch sẽ, thì tiếng của Hải Lan từ phía sau lưng vang lên lảnh lót.
"Chị Nhược San, để đó em làm nốt cho, chồng chị tới đón kìa!"
Nhược San theo tiếng gọi của Hải Lan mà quay đầu lại, ánh nắng chiều từ con kênh phía trước phản chiếu lên, khiến cô nheo mắt ngắm nhìn ra cửa, ở đó xuất hiện một bóng dáng cao lớn, uy nghi với nụ cười vô cùng dịu dàng.
Nguyệt Dực đứng phía ngoài, khẽ đưa tay lên vẫy vẫy về hướng cô.
Nhược San mỉm cười đáp trả, sau đó dúi vào tay Hải Lan bộ đồ truyền thống còn lại, ôn nhu nhờ vả.
"Vậy em giúp chị, ngày mai mẹ Đường làm bánh trôi tàu, chị sẽ để dành cho em hai phần."
Hải Lan nghe xong liền nhảy cẫng lên với dáng vẻ thích thú, làm hai bím tóc xinh xinh đung đưa không ngừng.
"Nhược San! Chị là tuyệt nhất!"
Nhược San đưa tay với lấy túi xách dưới quầy, nhìn Hải Lan dặn dò:
"Chị vào sổ xong xuôi rồi, lát chú Vương về em nhớ nhắc chú kiểm tra lại nhé!"
"Ok! Ok!"
"À! Còn nữa..."
"Còn gì chị cứ nói luôn đi!"
"Người đó không phải là chồng chị, chớ ăn nói lung tung, lần sau lại không có đồ mà ăn đâu."
Hải Lan trề cánh môi dưới, nhìn theo bóng Nhược San bước ra ngoài với vẻ tiếc nuối.
"Người ta vì chị mà quan tâm như thế, tim chị bằng đá sao mà còn không cảm nhận được, phải em thì em đã sinh cho người ta vài đứa con rồi, người gì vừa đẹp trai, nhiều tiền lại còn dịu dàng, phong độ nữa chứ, thật là...mlem mlem quá đi!"
Vừa thấy Nhược San bước đến trước mặt, Nguyệt Dực liền nhẹ nhàng đặt tay chạm lên chiếc bụng của cô, vui vẻ trêu chọc.
"Mới 1 tháng không gặp, mà Gà Rán hình như béo thêm rồi này."
"Thật sao? Em còn sợ nó còn không tăng thêm được chút xíu nào ấy."
"Để mai anh đưa em đi khám nhé!"
Vừa nói Nguyệt Dực vừa mở cửa xe, còn cẩn thận đặt tay lên phía trên cửa, tránh cho cô va phải khi bước vào.
Nhược San vừa ngồi vào ghế, thì Nguyệt Dực định cúi người thắt đai an toàn cho cô, tuy nhiên cô đã nhanh tay cài lấy, ánh mắt có chút ngại ngùng.
"Không cần phiền thế đâu! Bệnh viện cũng ở gần đây, mai em có thể tự mình đi được, công việc của anh ở Thượng Hải thế nào? Ổn cả chứ?"
Vẻ mặt Nguyệt Dực thoáng chút ưu tư, ngay sau đó anh khởi động xe, chầm chậm lên tiếng.
"Ừm! Mọi việc đều thuận lợi, công ty mới đãi ngộ rất tốt.


Anh tính sẽ mua một căn nhà ở Tô Châu gần với chỗ của mấy mẹ con em, như thế sẽ tiện cho việc qua lại hơn."
Cô thoáng chốc kinh ngạc nhìn Nguyệt Dực.
"Nguyệt Dực! Anh không cần làm thế này đâu, nơi này cách Thượng Hải hơn một giờ chạy xe, mỗi lần đi đi về về rất bất tiện.

Anh đã vì em mà vất vả không ít rồi, bây giờ em không muốn lại khiến anh lỡ dở sự nghiệp của mình.

Vậy nên...anh cứ ở lại Thượng Hải đi, thỉnh thoảng về thăm mẹ con em là được rồi."
Giọng cô mềm mỏng nhưng ý tứ thì vô cùng dứt khoát, khiến tâm trạng chờ đợi của Nguyệt Dực thoáng chốc trùng xuống.

Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn về con đường lát đá gập ghềnh phía trước.
"Nhược San, em muốn tìm cách đẩy anh đi sao? Em ở đâu, anh sẽ ở đó, dù muốn hay không anh cũng không thể bỏ mặc em được."
"Nguyệt Dực ý em không phải thế, chỉ là...em không muốn để người khác phải hiểu nhầm, như thế không tốt cho anh."
Lúc này Nguyệt Dực mới thấu rõ tâm tư của cô, vốn tình cảm của anh cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, chỉ là cô đang tìm cách từ chối phân định rạch ròi với anh mà thôi.

Nhưng không sao! Chỉ cần được ở bên cạnh cô, anh không tin ngày tháng sau này, sẽ không bước chân vào được trái tim cô độc đó.
Sau vài giây suy nghĩ, Nguyệt Dực mới ngập ngừng mỉm cười.
"Được rồi! Nếu em đã muốn như vậy thì anh sẽ ở lại Thượng Hải, đều đặn cuối tuần sẽ về thăm mọi người."
Cô vui vẻ đưa tay tạo thành kí hiệu ok hướng về phía anh.
Vốn từ cửa hàng đến nhà của Nhược San cách nhau không bao xa, chỉ cần qua một con phố ước chừng còn chưa tới 600m.

Lúc hai người tới nơi thì Đường Thẩm cũng vừa về đến, trên tay cầm mấy túi đồ, phấn khởi cười nói:
"Nguyệt Dực vừa đến đó sao? May quá! Thím Tam vừa đưa cho cô chỗ hải sản này tươi lắm, cháu ở lại cùng ăn cơm nhé!"
Nguyệt Dực sau khi đỡ Nhược San xuống xe liền nhanh nhẹn chạy tới xách đồ từ tay Đường Thẩm, vui vẻ ra mặt.
"Đương nhiên rồi ạ! Cháu đến là để ăn ké cơm của cô Đường mà, tay nghề cô nấu vẫn là ngon số một, cơm công ty có thịnh soạn đến mấy cũng không thể nào nuốt nỗi."
"Ôi dào, kiếm cớ về thăm Nhược San thì có, chứ hồi lão Đường còn sống, ổng còn chê cô vụng hết phần thiên hạ kia kìa."
Thấy mẹ nhắc đến cha, trong lòng Nhược San bất chợt nặng trĩu, cô biết mẹ vì cô mà bôn ba hết nơi này đến nơi khác, sau lần cô bị thương, lo sợ đám người đó tìm đến cô gây chuyện, nên mới gợi ý đưa cô về đây tĩnh dưỡng.


Cũng bởi vì bà chưa từng có ý kiến gì, nên càng khiến cô khổ tâm hơn.

Vốn dĩ căn nhà ở Nam Kinh là một phần kỉ niệm của gia đình cô, tuy bây giờ cô chưa thể quên được những đau buồn ở nơi đó, nhưng cô tin, rồi sẽ có một ngày cô đủ dũng khí để có thể đưa mẹ trở về nơi ấy, để cả nhà sớm tối đều được quây quần bên nhau.
Đường Thẩm ngoảnh đầu, trông thấy Nhược San thơ thẩn bước theo sau liền lớn giọng nhắc nhở:
"Nhược San! Con sắp sinh rồi, nên sớm nghỉ việc đi, đừng đi lại nhiều lại ảnh hưởng đến đứa nhỏ."
Nhược San theo chân hai người, chầm chậm cởi giày, rồi nhẹ nhàng xoa lên chiếc bụng, hạnh phúc nói:
"Không sao đâu mẹ, còn một tháng nữa mới đến ngày dự sinh mà, vả lại hợp đồng cũng chỉ còn một tuần, con ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, ra ngoài cửa hàng có mọi người chuyện trò cho đỡ nhàm chán."
Đường Thẩm giúp cô treo áo khoác lên móc, thở dài lo lắng:
"Mẹ chỉ sợ con sức khoẻ yếu, đi lại hoài không tốt, mẹ cũng vừa nói với thím Tam, sang tháng không đi bán hàng nữa, đụng dụng lúc con trở dạ còn có người đưa đi viện."
Nhược San không đáp lời, chỉ khe khẽ gật đầu.
Sau đó cô vào phòng tắm rửa, còn Nguyệt Dực cùng Đường Thẩm thì tới lui trong bếp một hồi, gần một giờ sau thì cũng hoàn thành xong bữa cơm.
Đường Thẩm bước ra ngoài phòng khách, trong lúc chờ Nhược San liền tranh thủ bật tivi lên xem, vô tình dừng lại ở bản tin thời sự trong ngày.
Tiếng cô MC trẻ nhẹ nhàng vang lên:
[ Vâng thưa quý vị, vào 8 giờ tối mai tại khách sạn Hoàng Kim sẽ diễn ra buổi lễ thành hôn của chủ tịch tập đoàn tài chính AJP và tổng giám đốc công ty thương mại Bạch Lâm, có thể nói đây sẽ là sự kiện vô cùng trọng đại, thu hút đông đảo sự quan tâm của rất nhiều nhân vật lớn từ trong và ngoài nước.

Tuy nhiên, dàn khách mời lại vô cùng hạn chế, mọi thông tin cũng được bảo mật rất nghiêm ngặt...]
Đúng lúc này, Nhược San trên tay cầm khăn lau tóc, từ trong phòng tắm bước ra.

Những câu không muốn nghe nhất lại đều nghe thấy rất rõ ràng, phút chốc cô sững người, trái tim như bị ai đó bóp chặt đến ngưng đập..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.