Bảo Bối

Chương 118



Nghiêm túc quét dọn phòng sư phó cùng các ca ca, Tiểu Bảo không có nửa điểm qua loa, có lẽ ngày mai sư phó, sư thúc cùng các ca ca sẽ trở lại . Mặc dù có Hảo ca ca bồi, nhưng trong lòng Tiểu Bảo vẫn là không nỡ, chỉ có ngày nào đó chờ đến các ca ca chân chính trở về, cậu mới có thể kiên định.

“Cục cưng, không cần lau, nghỉ một chút.” Diệp Địch bưng một mâm táo đã gọt đi tới, cướp đi khăn lau trong tay Tiểu Bảo.

“Hảo ca ca.” Tiểu Bảo muốn cầm lại.

“Cục cưng ăn quả táo, Hảo ca ca lau.”

Đem đĩa đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, Diệp Địch thái độ kiên quyết.

Bất đắc dĩ, Tiểu Bảo tiếp được đĩa, uy Hảo ca ca ăn mấy miếng, cậu ngoan ngoãn đi đến ghế ngồi xuống. Nhét một khối đến miệng, Tiểu Bảo chậm rãi nhai, không có tâm tình ăn uống.

Diệp Địch lau cái bàn vốn một chút tro bụi đều không có, lại một lần nữa dỗ: “Cục cưng, sư phó khẳng định ở trên đường trở về a.”

“Ân.” Tiểu Bảo nuốt xuống miệng táo, cảm giác ghê tởm vừa mới nảy lên bị đánh tan không ít.

Trong mắt Diệp Địch lướt qua đau lòng cùng lo lắng, Cục cưng gần đây ăn uống thật không tốt, gầy không nói, sắc mặt cũng càng ngày càng kém . Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, rất tốt, Diệp Địch giật mình. Bỏ lại khăn lau, đi đến trước mặt Tiểu Bảo kéo cậu, nói: “Cục cưng, đi, cùng Hảo ca ca bắt cá đi.”

“Bắt cá?” Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, hôm qua mới ăn cá không phải sao?

Diệp Địch cười nói: “Hảo ca ca cá nướng cho Cục cưng ăn, chúng ta hôm nay ở bờ sông ăn cơm.”

Thấy Hảo ca ca hưng trí rất cao, Tiểu Bảo cũng không nói mấy ngày nay mình vừa ngửi mùi cá liền ghê tởm. Nắm tay Hảo ca ca, Tiểu Bảo buông đĩa, cùng Hảo ca ca ca đi đến hồ bắt cá.

…………..

Không có người ngoài, Diệp Địch đơn giản chỉ mặc cái quần cộc ở trong hồ bắt cá. Kỳ thật hắn vốn có thể không cần biện pháp dốt nát như thế, bên hồ có cần câu, có lưới đánh cá, tùy tiện lấy một thứ là có thể thoải mái bắt cá , bất quá vì mua được nụ cười của Tiểu Bảo, Diệp Địch không cần mình có ngốc hay không.

“Hảo ca ca, bên này, bên này.”

Tiểu Bảo cuốn ống quần đứng ở bên nước, nhìn qua so với người bắt cá còn lo lắng hơn. Hảo ca ca muốn bắt cá, cậu liền bồi “Bắt” cá, hỏi cũng không hỏi vì sao phải lấy tay đi bắt.

“Ai nha! Chạy.”

Diệp Địch từ trong nước chui ra, hút ngụm khí lại lẻn xuống. Hồ nước cực kỳ trong suốt, Tiểu Bảo đi phía trước hai bước, chỉ bên kia gọi: “Hảo ca ca, phía sau, phía sau.”

Diệp Địch linh hoạt xoay người trong nước, một con cá lớn lội tới thấy thế nhanh chóng xoay thân, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai tay Diệp Địch ngay lúc cá chạy trốn liền chặt chẽ bắt được nó.

“Hảo ca ca! Hảo ca ca!”

Trên mặt Tiểu Bảo lộ ra tươi cười đã lâu, lúm đồng tiền hãm sâu, thoạt nhìn vui cực kỳ. Diệp Địch cười ha hả từ trong nước chui ra, bơi tới bên bờ, Tiểu Bảo nhanh đem giỏ cá đưa qua, Diệp Địch đem cá bắt được bỏ vào.

“Cục cưng, Hảo ca ca bắt thêm mấy con, chúng ta làm cá mặn ăn có được không?”

“Hảo.”

Hảo ca ca nói cái gì đều được.

Ở trên mặt Tiểu Bảo hôn một cái, Diệp Địch vui vẻ quay về trong nước, tiếp tục bắt cá. Tâm tình tốt lắm, ngửi thấy mùi cá cũng không khổ sở như vậy, Tiểu Bảo đem giỏ cá phóng tới trên bàn bên cạnh hồ mà các ca ca làm, nhìn hồ nước trong suốt cũng có chút tâm động .

Cởi xiêm y, cũng chỉ mặc cái tiết khố, Tiểu Bảo đi về phía trước vài bước, chậm rãi lẻn vào trong nước. Đánh một cái rùng mình, sau khi thích ứng nước ấm, Tiểu Bảo cười hướng đến Hảo ca ca đang chuyên tâm bắt cá trộm bơi qua.

Trong mắt Diệp Địch hiện lên ý cười, làm bộ không có nghe được động tĩnh phía sau, bất quá lại chậm lại tốc độ. Chui nổi trên mặt nước hút ngụm khí, Diệp Địch làm bộ muốn lẻn về kết quả lại mạnh xoay người, đem người vừa bơi tới trước mặt ôm vào lòng.

“Ha ha, Cục cưng, Hảo ca ca bắt lấy ngươi .”

Người bị bắt trên mặt có chút hồng, tiếu nhan như hoa. Gương mặt không có vết đen dưới thủy quang phụ trợ phá lệ xinh đẹp. Hảo ca ca biết võ, cậu nguyên bản cũng không nghĩ tới mình có thể thực hiện được.

Nhìn tươi cười của Tiểu Bảo, đầu Diệp Địch để sát vào, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mang theo bọt nước của Tiểu Bảo, khàn khàn nói: “Cục cưng, không lo lắng.”

“Ân.”

Đôi môi kề sát, hôn nồng quyện, cũng không kịch liệt.

Đi khỏi môi Tiểu Bảo, Diệp Địch cười ngây ngô nói: “Cùng Hảo ca ca bắt cá.”

“Hảo.”

Hai người cùng nhau lẻn vào trong nước, nhiễu loạn an bình của bầy cá.

……….

Đẩy ra tảng đá ở lối vào, Lam Vô Nguyệt đầu tiên chui ra, sau đó dìu sư phó, sư thúc, đại ca cùng A Mao. Cuối cùng A Đột cùng Tiểu Bối còn có bạch phong nhanh chóng chạy theo. Đem tảng đá cất kỹ, Lam Vô Nguyệt duỗi thân, thoải mái hít vào một hơi: “A, cuối cùng đã trở lại, vẫn là trong nhà tốt hơn.”

Nhiếp Chính vỗ vỗ đất trên vạt áo, lo lắng nói: “Không biết Bảo đang làm gì, chúng ta đi nhanh đi.” Sắp đến nhà, ngược lại vội vã không kịp đợi .

Khi nói chuyện, A Mao đã chạy tới phía trước, cước bộ vội vàng. A Đột cùng Tiểu Bối hoan hỉ chạy vào trong rừng, đều nghẹn gần chết. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt thất lễ bỏ lại sư phó cùng sư thúc, cước bộ càng lúc càng nhanh, đến sau cùng đã là trực tiếp bay đi khỏi.

” Mấy tên tiểu tử không tiền đồ.” Cười mắng một tiếng, Phàm Cốt xoay xoay thắt lưng, giãn ra tứ chi có chút cứng ngắc, nói: “Ta muốn hảo hảo gột rửa, làm cho a Bảo hảo hảo mà làm vài món thức ăn, lại uống chút rượu.”

“Ta cũng vậy.”

Phương Du duỗi thắt lưng lười, thực sự tự nhiên cầm lấy tay Phàm Cốt hướng về nhà.

A Mao đi tuốt ở đàng trước mạnh ngừng lại, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt rơi xuống bên cạnh hắn đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

A Mao làm cái động tác chớ có lên tiếng, tiếp đó dường như kẻ trộm hướng đến bên hồ. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lỗ tai giật giật, hai người hiểu rõ cười cười, không phát ra một chút âm thanh theo sát qua.

Rất xa liền thấy được mặt hồ, cũng nhìn thấy hai người đang ở trong hồ nước bắt cá. Nghe được tiếng cười của một người trong đó, A Mao nuốt nuốt cổ họng, trực tiếp vận công bay đi. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt theo sát, xiêm y hai người rơi rớt trên mặt đất.

Tiểu Bảo đang ở trong nước bắt cá nghe được ba tiếng thùng thùng đông, có người rơi xuống nước . Trong lòng kinh ngạc chui lên mặt nước, vuốt mặt một trận, vừa muốn thấy rõ ràng là ai, đã bị một người ôm lên, môi bị dán sát vào .

Cảm giác dưới tay nói cho Tiểu Bảo biết người ôm lấy mình là ai, ở trong lòng hét lên một tiếng, Tiểu Bảo sử dụng cả tay chân gắt gao cuốn lấy đối phương, cùng đối phương hôn kịch liệt. Cái hôn nàycòn chưa có chấm dứt, Tiểu Bảo đã bị người bế qua, thân thể vừa chuyển, miệng lại bị ngăn chặn.

Căn bản không cần thấy rõ ràng đối phương là ai, Tiểu Bảo thật sâu nhớ rõ hương vị đối phương, trong lòng đã trướng đến tràn đầy. Các ca ca đã trở lại, các ca ca cuối cùng đã trở lại!

Lam Vô Nguyệt chỉ có một tay trực tiếp xoay qua đầu Tiểu Bảo, hung hăng hôn tới. Nhiếp Chính ôm Tiểu Bảo thở khí thô hôn lên cổ Tiểu Bảo, trên cổ trắng nộn nhất thời xuất hiện một đám dấu vết đỏ.

Diệp Địch ở một bên cười nhìn, nói: “Các ngươi xem như biết trở lại, Cục cưng mỗi ngày đều nhớ bọn ngươi, ngủ không yên ăn không ngon.” A Mao vỗ vỗ Nhiếp Chính, Nhiếp Chính hiểu ý ôm Tiểu Bảo hướng đến bên hồ, trên người A Mao ướt đẫm, Lam Vô Nguyệt trần thân trên, ba người háo sắc hướng đến nhà gỗ A Mao chạy đi. Diệp Địch ở trong nước không hề động, ngay sau khi bọn họ vào nhà, hắn bơi tới bờ sông cầm lấy lưới đánh cá, nhiều người , cá cũng phải bắt nhiều chút.

Bên kia hồ nước, Phàm Cốt trừng mắt nói: “Ba tên xú tiểu tử, gấp trở về chính là làm cái này sao?”

Phương Du cười nói: “Sư huynh, chúng ta vẫn là đừng qua.”

“Ta muốn tắm rửa! Muốn thay y phục!”

Phương Du kéo Phàm Cốt hướng đến một đầu khác, nói: “Trong rừng không phải còn có hồ nước sao? Chúng ta trước tắm, xiêm y có sẵn, không cần trở về lấy.”

“Mấy tên xú tiểu tử này, làm tổn thương a Bảo ta tuyệt không tha cho bọn hắn.”

“Bọn họ sẽ không.”

Hai người vào cánh rừng, trên cây, nhóm A Đột cùng Tiểu Bối chạy tới chạy lui, kim oa ngân oa không bằng cẩu oa của mình, huống chi nơi này còn không phải cẩu oa, là Đào nguyên oa thiên kim khó cầu.

Phòng trong kích tình như thế nào đã có thể nghĩ, Tiểu Bảo càng không ngừng gọi ca ca, trong mắt là nước mắt kích động. Cậu hảo nhớ, hảo nhớ, nhớ đến trái tim đều có thể đau đớn, các ca ca cuối cùng đã trở lại. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cũng càng không ngừng gọi Tiểu Bảo, A Mao không thể nói khẽ cắn lỗ tai Tiểu Bảo, đem nhớ nhung mình không thể nói ra dùng va chạm lần lượt mãnh liệt để biểu đạt. Tiểu Bảo gầy, sờ lên xương sườn cậu nhóc, Nhiếp Chính đau lòng ở trên người cậu lưu lại ấn ký của mình.

Lam Vô Nguyệt liếm chân phải dị dạng của Tiểu Bảo, làm cho Tiểu Bảo một lần một lần gọi Mỹ nhân ca ca, trong thiên hạ có thể gọi y mỹ nhân chỉ có người này, chỉ có người này. Gầm nhẹ đem nhiệt hỏa của mình bắn vào trong cơ thể Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt thối lui. Tiểu Bảo hướng Quỷ ca ca vươn hai tay, cậu không mệt, cậu muốn ca ca, muốn các ca ca.

Nhiếp Chính hôn Tiểu Bảo, đem dục vọng kiềm nén quá lâu của mình vùi vào trong cơ thể ấm áp. Lâm Thịnh Chi đã chết, hắn cũng không có quá nhiều cảm giác vui, giờ này khắc này, tim của hắn mới kịch liệt nhảy lên. Thì ra, cừu hận sớm đã bất tri bất giác rời xa hắn; thì ra, hắn khát vọng nhất chính là cùng người này đầu bạc đến già.

“Đại, ca ca… Ôm một cái… Ôm một cái…”

A Mao ôm lấy Tiểu Bảo, làm cho cậu ngồi ở trong ngực của mình, hôn lên toàn thân, vuốt ve toàn thân, nhấm nháp toàn thân nhóc. Chưa từng có lúc nhìn thấy một người chỉ muốn hôn cậu, ôm cậu, ý nghĩ nóng lên mà căn bản không rảnh suy nghĩ mình không phải rất càn rở. Nghe tiếng cười của người, nhìn đến bả vai người này lộ trên mặt nước, lý trí của hắn liền toàn bộ bị dục vọng chiếm cứ .

Trong cuộc sống không phải chưa từng thấy qua nữ nhân bộ dáng mỹ diễm, cũng không phải không có nhìn thấy hồng lâu nữ tử bại lộ xiêm y, nhưng không ai có thể khiến cho hắn có cảm giác, nữ nhân sẽ chỉ làm hắn cúi đầu tránh đi. A Bảo, a Bảo, hắn lại bị bệnh, trái tim muốn nhảy ra ngoài. Đây là bệnh a Bảo gây cho hắn, chỉ có a Bảo có thể trị khỏi.

“Tiểu Bảo, thành thân sẽ sinh oa oa cho các ca ca.”

Hắn không thích đứa nhỏ, hơn nữa chán ghét đứa nhỏ khóc nháo. Nhưng hiện tại hắn lại càng ngày càng hy vọng Tiểu Bảo có thể sinh cho bọn hắn một oa oa. Oa oa Tiểu Bảo sinh ra khẳng định sẽ khiến người thích giống như Tiểu Bảo.

“Mỹ nhân, ca ca…” Tiểu Bảo cả người đỏ rực kéo qua tay ca ca dán lên bụng mình, cậu muốn sinh, muốn sinh oa oa cho các ca ca.

“Bảo muốn sinh oa oa cho các ca ca sao?” Lam Vô Nguyệt liếm vành tai Tiểu Bảo, chậm rãi vùi vào chính mình.

“Muốn.”

“Vậy ca ca liền cho Tiểu Bảo oa oa.”

Hy vọng, cũng sẽ không tiếc nuối. Tiểu Bảo có sinh được oa oa cho bọn hắn hay không, thì tính sao? Vẫn dùng cái cớ này ôm Tiểu Bảo thêm vài lần cũng không tồi nha. Lam Vô Nguyệt trộm cười, tiếp tục dụ dỗ: “Tiểu Bảo muốn sinh mấy oa oa?”

Mấy đứa? Tiểu Bảo choáng váng trầm trầm bắt đầu tính: Hảo ca ca, Mỹ nhân ca ca, Đại ca ca cùng Quỷ ca ca, một ca ca ít nhất có hai oa oa.

“Tám, tám.” (∑( ° △ °|||))

“Tám a, cám ơn Tiểu Bảo.” Lam Vô Nguyệt bắt đầu mạnh lên.

Tám sao? Ngẫm lại bên người có tám hài tử kêu y là ba ba, Nhiếp Chính nở nụ cười, A Mao nở nụ cười, Lam Vô Nguyệt cũng cười . Tiểu Bảo muốn cho bọn hắn tám hài tử, đời này cho không được vậy kiếp sau cho, kiếp sau cho không được vậy kiếp sau sau nữa cho. Hy vọng kiếp sau Tiểu Bảo vẫn là nam oa, như vậy tới kiếp sau sau nữa, Tiểu Bảo vẫn là tân nương của bọn hắn.

……………..

Bên hồ bốc lên khói, Diệp Địch bắt đầu nướng cá. Cửa nhà gỗ mở ra, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính mặc chỉnh tề xuất hiện. Đóng cửa lại, ba người đi đến bên hồ, ở bên người Diệp Địch ngồi xuống.

Lam Vô Nguyệt mở miệng: “Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước đều chết.”

Động tác nướng cá của Diệp Địch chợt ngừng, sau đó hắn cúi đầu ứng một tiếng, không có quá nhiều kinh hỉ, chỉ là hỏi: “Lâm Thịnh Chi, chết ở trên tay ai?”

Lam Vô Nguyệt thoải mái mà nói: “Không biết, dù sao không phải chết trên tay chúng ta. Hắn là cha Tiểu Bảo, chúng ta không có khả năng giết hắn. Nhưng người muốn giết hắn nhiều lắm.”

Diệp Địch gật gật đầu, nở nụ cười: “Không phải chúng ta giết là được, Cục cưng sẽ không sẽ khổ sở.”

Lam Vô Nguyệt một tay ôm lấy bả vai Nhị ca, cười nói: “Tiểu Bảo mới vừa nói sinh oa oa cho chúng ta nga, một người hai đứa.”

Diệp Địch kinh ngạc quay đầu, tiếp đó ngây ngốc cười lên tiếng. Bọn họ cũng đều biết đó là chuyện không có khả năng, bất quá Tiểu Bảo nguyện ý sinh bọn họ nên vui nha.

“Nhị đệ, vất vả ngươi .” Nhiếp Chính cũng câu lên vai Diệp Địch.

Diệp Địch nói: “Mệt chính là bọn ngươi, có Cục cưng, ta không khổ cực. Ngược lại là Cục cưng, cả ngày nhớ bọn ngươi, ngủ không yên ăn không ngon, gầy, ta không chiếu cố hảo nhóc.” A Mao vỗ vỗ Diệp Địch đang tự trách, bọn họ đã trở lại, bọn họ cùng nhau chiếu cố a Bảo, cùng nhau đem a Bảo dưỡng béo.

Nhiếp Chính thực sự đau lòng, cũng thực sự hạnh phúc, có thể được người vướng bận chẳng lẽ không nên hạnh phúc sao? Hắn mở miệng: “Bảo bây giờ còn chưa hiểu chuyện như thế nào, lòng của chúng ta đối với Bảo cũng hỗn loạn quá nhiều những thứ khác, nhưng ngày sau này còn dài a. Ta nghĩ cuối cùng có một ngày, Bảo sẽ đối với chúng ta nói thích, đối với chúng ta nói yêu. Thù hận đã báo , chuyện bên ngoài cùng chúng ta không còn quan hệ, chúng ta nên ngẫm lại làm sao cho Bảo yêu chúng ta, làm cho Bảo đối với chúng ta nói thích .”

“Ha, đại ca nói đúng. Từ nay về sau còn có ngày dài phải qua ni, nghe không được Tiểu Bảo nói yêu đây chính là chết không nhắm mắt a.” Lam Vô Nguyệt cười ra tiếng, khửu tay đẩy đẩy Diệp Địch: “Nhị ca, Tiểu Bảo muốn sinh oa oa cho chúng ta, ngươi không bằng thử xem có thể chế ra một loại dược làm cho Tiểu Bảo hoài thai hay không a.”

Y vừa nói, Nhiếp Chính cùng A Mao đều sửng sốt, cá trong tay Diệp Địch đánh rơi trong đống lửa.

Lam Vô Nguyệt cười nói: “Dù sao không có việc gì thôi.”

Nhiếp Chính chậm rãi gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Địch; A Mao nuốt nuốt cổ họng, cầm lấy tay Diệp Địch, hắn có thể hỗ trợ! Diệp Địch chớp mắt, lại chớp mắt, hơn nữa ngày sau, hắn mở miệng: “Ta, ta ngày mai, lật tìm sách.”

“Ha ha ha, xem chuyện này có gì vội .”

Trời thực sự lam, mấy người từ trong cừu hận giải thoát ra rất nhanh liền tìm được mục tiêu bận rộn. Đúng vậy, ngày về sau còn dài a, bọn họ phải tìm một ít chuyện làm a. Làm cho Tiểu Bảo hiểu được yêu, làm cho Tiểu Bảo sinh oa oa cho bọn hắn, làm cho Tiểu Bảo chính miệng đối với bọn hắn nói ba chữ kia, nhiệm vụ của bọn họ thực sự gian khổ a.

“Ta nói mấy đứa các ngươi ở bên kia vui vẻ cái gì a? Còn không nhanh đi làm cơm, ta đói bụng.” Phàm Cốt cuối cùng có thể trở về đứng ở cửa phòng thổi râu hô to.

Bốn người bên hồ tức khắc nói: “Sư phó, chúng ta đang nướng cá, đêm nay ăn cá nướng yến đi.”

Phàm Cốt mặc kệ: “Ta thượng hỏa , muốn ăn rau xanh.”

Bốn người nhìn lẫn nhau, Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính cùng A Mao đứng dậy. Làm cho Diệp Địch tiếp tục nướng cá, bọn họ hái đồ ăn hái đồ ăn, múc nước múc nước, dỗ sư phó dỗ sư phó.

Đã trở lại, Đào nguyên lại khôi phục sinh khí cùng náo nhiệt dĩ vãng. Trên giường, Tiểu Bảo trầm trầm ngủ. Các ca ca đã trở lại, thụy nhan của cậu nhóc rõ ràng đều mang theo vui sướng.

Trong rừng, Tiểu Bối tay cầm một trái vàng óng ánh khoái ý mà ăn. Loại trái cây này trong rừng chỉ có một nơi mọc, ở trên đỉnh cây đại thụ sâu trong cánh rừng, là nó cùng đại Dũng trong lúc vô ý phát hiện. Lần trước chỉ có một trái chín, nó cho Tiểu Bảo ăn, lúc này trái thứ hai cũng là trái cuối cùng cũng đã chín, Tiểu Bối ích kỷ thu làm của riêng, ngay cả đại Dũng cũng không cho ăn một ngụm.

Buổi tối, mấy người vây quanh đống lửa bên hồ ăn cá uống rượu, Phàm Cốt bị Lam Vô Nguyệt hống vui vẻ thỏa mãn uống liên tục hai chén hảo tửu, thừa dịp Tiểu Bảo không ở đây, nói: “Chuyện của nương A Bảo các ngươi cũng bắt đầu tính toán đi. Dắt được càng lâu, hy vọng tìm được nương nó lại càng nhỏ. Qua không được hai tháng bên ngoài có thể yên tĩnh, các ngươi mang a Bảo đi tìm đi.”

Bốn người gật gật đầu, sắc mặt trầm trọng.

Phàm Cốt thở dài: “Nhiều năm như thế, nương a Bảo cũng không biết là còn sống hay không. Nếu nương nó thật sự là thánh nữ Thiên Nhất giáo, Thiên Nhất giáo tuyệt sẽ không bỏ qua nàng, lại càng không cho phép nàng lập gia đình còn sinh hài tử. Các ngươi bây giờ đủ lợi hại, cũng không cần sợ Thiên Nhất giáo kia. Ta thấy, các ngươi liền thẳng đến Thiên Nhất giáo, nếu nương nó không ở nơi đó, vậy thực sự có thể còn sống, các ngươi lại đi nơi khác tìm. Có thể tìm các thúc thúc bá bá trước kia của a Bảo thám thính chút tin tức.”

“Ân.” Dưới ánh lửa, bốn người sắc mặt cũng không quá tốt.

Phàm Cốt tiếp tục nói: “Lấy kỳ hạn một năm, tìm được , thì đó là thiên đại hảo sự, không có gì xảy ra thì đem người mang về là được. Nếu tìm không thấy, vậy trở lại đi. Sau này liền xem ý của a Bảo, nếu nó muốn tiếp tục tìm, các ngươi trở về nghỉ ngơi một trận rồi lại đi; nếu nó không muốn tìm, vậy cũng tùy vào nó.”

Nhiếp Chính nói: “Sư phó, ta muốn trước cho dưỡng phụ dưỡng nương của Bảo một phong thư, báo bình an.”

Phàm Cốt nói: “Đây là chuyện nên làm. Lâm Thịnh Chi đã chết, cũng không cần băn khoăn sẽ liên lụy bọn họ .”

Lam Vô Nguyệt xen miệng: “Lần này đi ra ngoài tìm nương Tiểu Bảo, có thể thuận đường nhìn xem dưỡng phụ dưỡng nương Tiểu Bảo, chúng ta cũng nên đa tạ bọn họ.”

Nhiếp Chính gật đầu nói: “Chúng ta đi trước xem dưỡng phụ dưỡng nương Tiểu Bảo, rồi mới thẳng đến Thiên Nhất giáo.”

“Hảo!” Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao đều đồng ý.

“Vậy xử lý như thế đi. Trước khi đi nhớ nói với Tiểu Bảo.” Phàm Cốt nhấp ngụm rượu, thở hắt ra nói: “Thật sự là mau nha, ta còn nhớ rõ ngày hôm qua Tiểu Bảo mới đến ni, nháy mắt Tiểu Bảo đều trưởng thành, chúng ta đã ở thế ngoại Đào nguyên .”

Phương Du rót đầy rượu cho Phàm Cốt, đồng dạng xúc động: “Đều tại ta quá ngu ngốc, không công lãng phí nhiều năm như vậy.”

“Hiện tại thông minh cũng còn kịp.” Cùng Phương Du chạm vào chung rượu, Phàm Cốt tâm tình vô cùng tốt nhấp một ngụm.

“Chi chi chi chi…” Tiểu Bối kéo đại Dũng từ đàng xa chạy tới, không nói hai lời từ trong tay Diệp Địch cướp đi một con cá vừa mới nướng, lại kéo đại Dũng chạy.

“Thằng nhóc nhỏ này, cả ngày cùng đại Dũng pha trộn cùng một chỗ, một ngày gặp nó không được mấy lần.” Cười mắng một câu, Phàm Cốt đánh cái ợ rượu, đứng lên: “Mệt mỏi, sư phó ta muốn đi nghỉ ngơi, mấy người các ngươi, có chừng có mực, đừng làm cho a Bảo quá mệt mỏi .”

“Sư phó ngài cứ yên tâm đi.”

Bốn người đứng dậy, cung tiễn sư phó sư thúc trở về phòng.

Chung quanh im lặng cực kỳ, bốn người đã lâu không có thảnh thơi ăn cá uống rượu nói chuyện phiếm giống như bây giờ. Ngồi không rảnh rỗi, Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính và Diệp Địch giảng chuyện báo thù, A Mao lật tới lật lui cá nướng trong tay, tận lực đem gai cá đều tìm ra, đợi Tiểu Bảo tỉnh cho Tiểu Bảo ăn, không khí bình yên.

………….

Các ca ca đã trở lại, Tiểu Bảo ăn ngon ngủ êm. Cái gì bệnh trạng ghê tởm nha, ăn uống không tốt nha linh tinh cũng bị mất. Mỗi ngày đều là ở trong lòng ngực các ca ca tỉnh lại, hạnh phúc của Tiểu Bảo trực tiếp biểu hiện ở trên thân thể đầy thịt. Còn chưa có một tháng, thịt thịt Tiểu Bảo mất đi đã toàn bộ trở lại, sắc mặt cũng giống như trước đây hồng nhuận khỏe mạnh. Càng làm người vui sướng là Tiểu Bảo ăn uống càng ngày càng tốt, thịt trên người nhìn qua phấn nộn phấn nộn, nhìn mà bốn vị ca ca một lòng vững vàng đặt ở trong bụng.

Nghỉ ngơi hai tháng, tính tính ngày không sai biệt lắm , Phàm Cốt gọi tới Tiểu Bảo, nói với cậu chuyện tìm nương. Này là tâm nguyện của Tiểu Bảo cho tới nay, nhưng vì không phiền toái các ca ca, cậu đều đè ở trong lòng không mở miệng. Hiện tại sư phó đưa ra, ý nghĩ thứ nhất của Tiểu Bảo chính là hỏi ca ca.

Phàm Cốt nói: “A Bảo, không cần lo lắng, ngươi chỉ cần nói cho sư phó ngươi có muốn đi tìm nương ngươi?”

Nghĩ đến nương, mắt Tiểu Bảo liền đỏ, cậu gật gật đầu, thấp giọng nói: “Muốn.”

Phàm Cốt nở nụ cười: “Muốn thì đi. Mấy người các ngươi, vào đi.”

Cửa mở, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao đi đến. Vừa thấy sắc mặt Tiểu Bảo, A Mao tiến lên ôm lấy Tiểu Bảo, làm cho cậu ngồi ở trong khuỷu tay của mình.

“A Bảo muốn tìm nương, các ngươi dọn dẹp một chút, mấy ngày nay bước đi đi.”

“Sư phó?” Còn chưa có hỏi các ca ca a.

Phàm Cốt trừng mắt, vờ tức giận nói: “Ngươi muốn tìm nương ngươi, còn cần hỏi bọn hắn sao? Bọn họ đương nhiên là trăm phần nguyện ý .”

“Bảo, vĩnh viễn cũng không cần hoài nghi các ca ca.” Nhiếp Chính lau lau khóe mắt Tiểu Bảo, “Các ca ca cùng ngươi đi tìm nương. Tìm được nàng rồi, chúng ta sẽ đem nàng đón về Đào nguyên.”

“Ân!” Tiểu Bảo ôm lấy Quỷ ca ca, âm thanh nghẹn ngào, “Ta nhớ, nhớ nương.”

“Quỷ ca ca biết.” Nhiếp Chính trong lòng đau nhức, Bảo của hắn a.

Phàm Cốt khụ hai tiếng, lại mở miệng: “A Bảo a, sư phó trước nhắc nhở ngươi, có lẽ nương ngươi đã không ở trên đời . Sư phó cho ngươi thời gian một năm, mặc kệ có thể tìm được nương ngươi hay không, ngươi đều phải trở về.”

Tiểu Bảo gật gật đầu, cậu hiểu được, cậu cũng đoán qua nương có phải đã mất hay không.

“Tốt lắm, vậy bọn ngươi đi thu thập đi, đi sớm về sớm.” Phàm Cốt đem mấy người đuổi ra ngoài.

A Mao đem Tiểu Bảo bế theo, ôm Đại ca ca, nước mắt Tiểu Bảo cũng nhẫn không được, cậu muốn đi tìm nương . Nương, ngài còn sống sao? Ngài còn nhớ rõ Tiểu Bảo sao?

…………………..

Ngày thứ ba, Nhiếp Chính, Diệp Địch, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt liền mang Tiểu Bảo xuất phát. Phàm Cốt nhìn theo bọn họ đi khỏi, trong lòng thở dài một tiếng. Nương Tiểu Bảo đối với Tiểu Bảo có thể nói là dụng tâm chăm sóc. Đối với Tiểu Bảo trước kia mà nói, mặt đen một nửa không phải là chuyện không tốt. Nếu trong cơ thể Tiểu Bảo không có dưỡng công, bốn tên tiểu tử kia cũng sẽ không cùng Tiểu Bảo một chỗ. Nếu này đều là nương Tiểu Bảo trước đó an bài tốt, hắn không thể không bội phục sự thông minh của người đàn bà kia. Bất quá nàng cũng thực sự dính vào.

Từ sau lần trước ra Đào nguyên bị người đoạt đi làm tân lang, Tiểu Bảo liền không bao giờ nguyện ý đi ra nữa. Lần này vì tìm nương, cậu lại một lần bước ra Đào nguyên, có khẩn trương nhưng càng nhiều là mê man. Nương ở nơi nào a? Bọn họ nên đi đâu tìm nương?

“Cục cưng, chớ sợ chớ sợ.” Diệp Địch đem miếng quýt uy đến bên miệng Tiểu Bảo, gần đây Cục cưng thực sự thích ăn quýt.

Ngậm xuống miếng quýt, Tiểu Bảo nắm chặt tay các ca ca, an lòng không ít. Có các ca ca, cậu sẽ không sợ.

A Mao ôm Tiểu Bảo, hai tay ở trên lưng nhóc sờ tới sờ lui, trong lòng thực sự vừa lòng, bụng A Bảo cuối cùng có thịt . Màn xe xốc lên, Lam Vô Nguyệt cùng đại ca lái xe chợt quay đầu lại, nhìn thấy động tác của A Mao, y nở nụ cười, y cũng phát hiện trên bụng Tiểu Bảo hơn chút thịt thịt, sờ lên thoải mái cực kỳ. Tiểu Bảo bất tri bất giác phát hiện Đại ca ca đang sờ bụng mình, trên mặt hiện lên thẹn thùng, cậu gần đây béo , nhất là bụng.

Diệp Địch thấy thế nhanh chóng nói: “Cục cưng không mập, Cục cưng phải ăn nhiều.” Nói vừa xong, lại uy trên một quýt. Tiểu Bảo sắc mặt phiếm hồng mà ăn, trong lòng nghĩ có nên ăn ít một chút hay không.

Nhiếp Chính cứ như sau ót mọc thêm con mắt, đầu không quay lại đã nói: “Bảo, không cho phép không ăn, các ca ca thích ngươi béo, càng béo càng tốt.”

“Ân.” Chỉ cần các ca ca không chê là được rồi.

Lam Vô Nguyệt tiến vào bên trong xe, hôn hôn Tiểu Bảo, cười nói: “Ngươi có thể béo đến đâu? Mỹ nhân ca ca còn chê ngươi không đủ béo nga.”

Lúm đồng tiền hãm sâu: “Ta ăn, đói bụng, liền ăn.” Hình như cậu lại đói bụng?

“Vậy mới đúng.”

Bốn vị các ca ca thả tâm, Lam Vô Nguyệt trở lại trước mã xa, Diệp Địch uy Tiểu Bảo cây quýt, A Mao tiếp tục yêu thích không buông tay sờ sờ cái bụng thịt thịt của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, nhìn nhìn Đại ca ca, nhìn nhìn Quỷ ca ca lại nhìn nhìn Hảo ca ca, trong lòng từng trận ngọt. Mặc kệ có thể tìm được nương hay không, cậu có các ca ca chính là hạnh phúc.

Mây thản nhiên bay, trên bầu trời xanh thẳm vút ngang mấy com chim, đường phía trước rộng lớn bằng phẳng, Tiểu Bảo rúc vào trong lòng ngực Đại ca ca khóe miệng mỉm cười nhìn phương xa. Trước mắt hiện ra mặt một người, Tiểu Bảo ở trong lòng thầm gọi: “Nương.”

“Giá!”

Con ngựa rất nhanh chạy về phía trước, những người thoát khỏi quá khứ đang hướng đến cuộc sống mới của bọn họ. Sau này, còn có rất nhiều chuyện bọn họ phải đi đối mặt, cũng có rất nhiều khó khăn chờ đợi bọn họ, bất quá không sao cả, năm người bọn họ là cùng nhau. Mặc kệ có chuyện gì, khó khăn gì, bọn họ cùng một chỗ, sẽ không sợ.

>>Toàn văn hoàn<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.