Bảo Bối

Chương 21



CHƯƠNG 21:

Nghỉ ngơi ba ngày, tay Tiểu Bảo đã không còn đau như vậy.Người đánh cậu đưa tới dược thực dùng rất tốt, sau khi Tiểu Bảo đưa cho Quỷ ca ca dùng, miệng vết thương từng bị xuyên thấu trên người Quỷ ca ca cũng không đổ máu . Chỉ là nơi bị đâm thủng đã quá nhiều năm nên Quỷ ca ca chỉ có thể động động ngón tay, miễn cưỡng trò chuyện, cơ hồ xem như một phế nhân. Tiểu Bảo nóng lòng không thôi, trong ánh mắt Quỷ ca ca vẫn có dịch thủy kim sắc chảy ra, Tiểu Bảo không dám tùy tiện sát dược cho Quỷ ca ca, cậu cũng không dám tìm Nam bá bá hoặc sư phó vội tới xem thương cho hắn, chỉ có thể mỗi ngày chà lau cho Quỷ ca ca, hơn nữa sát dược phấn không làm bị thương mắt lên, thuốc bột vẫn là sư phó cho cậu.

Từ sau khi đem Quỷ ca ca ra, mỗi đêm Tiểu Bảo đều ở trong phòng bồi hắn. Tiền viện bị thiêu, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm bận việc thu thập, cũng không đến nơi này của cậu, Tiểu Bảo có càng nhiều cơ hội làm bạn với Quỷ ca ca. Cũng trong thời gian này, Tiểu Bảo nhìn nhìn Nhị nương, tam nương cùng tứ nương, xem như hướng các nàng nói lời từ biệt . Mỗi một lần nhìn thấy các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, Tiểu Bảo tuy rằng cười đến thực ngọt, nhưng trong lòng lại thập phần thương cảm, cậu sẽ phải lập tức rời khỏi , không thể chính miệng hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói lời từ biệt, cậu thực áy náy. Nhưng vừa nghĩ đến Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đều đem áy náy đặt ở đáy lòng.

Ngày năm tháng sáu, Tiểu Bảo dậy thật sớm nấu cháo cho Quỷ ca ca, uy Quỷ ca ca ăn xong, Tiểu Bảo mang tiểu Bối theo thường lệ đi trù phòng điền no bụng, tiếp theo liền chạy tiểu mã xa của cậu đi ra ngoài. Cho dù các thúc thúc bá bá thẩm thẩm không nói, cậu cũng biết con đường sau này sẽ rất khó đi, huống chi cậu còn phải mang theo Quỷ ca ca. Nhưng Tiểu Bảo chưa từng có ý niệm lùi bước trong đầu, dù khổ dù khó, cậu cũng phải chữa khỏi cho Quỷ ca ca, đây là điều cậu nợ hắn.

Rất xa nhìn thấy dược quán, Tiểu Bảo nở nụ cười. Xe ngựa vừa mới ở cửa dược quán dừng lại, Cung sư nương liền chạy ra, thẳng kêu : “Tiểu Bảo, ngươi tới , mau tới cho sư nương nhìn xem.”

Tiểu Bảo nhảy xuống xe ngựa, ôm lấy sư nương, ánh mắt loan loan: “Sư nương.”

Cung sư nương sờ sờ gương mặt đã tiêu thũng nhưng vẫn xanh tím của Tiểu Bảo, vừa kéo cậu hướng vào trong vừa nói: “Ngươi đã vài ngày không có tới, sư nương thực lo lắng ngươi, chân còn đau không?”

“Không đau, tốt lắm.” Tiểu Bảo chậm rãi theo sư nương đi, ngẩng đầu lên cẩn thận đem gương mặt của sư nương ấn ở trong lòng.

Cung sư nương đang muốn nói cái gì, đột nhiên phát hiện bàn tay Tiểu Bảo không thích hợp, lập tức cầm lên nhìn, nụ cười trên mặt nàng thoáng chốc tiêu thất.”Tiểu Bảo tử, tay xảy ra chuyện gì?” Tất cả đều là miệng vết thương!

Tiểu Bảo lắc đầu, vẫn là cười nói: “Học bản sự.” Mấy ngày nay, cậu đều là dùng cớ này.

Cung sư nương nhíu chặt mi: “Học bản sự gì mà làm tay biến thành như vậy?” Vừa thấy cũng biết chính là bị thương mấy ngày .

Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu: “Không lo lắng, không đau.”

“Ngươi chỉ trấn an sư nương.” Cung sư nương đỏ mắt, hướng tới Cung sư phó vừa vặn đi ra nói, “Tay Tiểu Bảo tử bị thương, ngươi sát dược tốt nhất cho Tiểu Bảo tử, ta đi hầm chút thịt thang cho Tiểu Bảo.”

“Đi thôi.” Cung sư phó từ trong tay Cung sư nương nắm qua tay Tiểu Bảo nhìn nhìn, không hỏi Tiểu Bảo đây là làm sao bị, chỉ trực tiếp đưa cậu vào phòng mình, xuất ra dược tương.

Thấy sư phó sắc mặt không phải quá tốt, Tiểu Bảo nhanh chóng nói: “Sư phó, không đau, sắp tốt lắm.”

Cung sư phó xuất ra một lọ dược, ở bên người Tiểu Bảo ngồi xuống, mở ra lòng bàn tay cậu, nói: “Sư phó không hỏi ngươi vì sao lại bị, sau này một mình bên ngoài, ngươi phải cẩn thận một chút. Quyết định khi nào đi chưa?”

Trong lòng Tiểu Bảo căng thẳng, cúi đầu lắc lắc.

Cung sư phó bôi dược lên miệng vết thương đã kết vảy trong lòng bàn tay Tiểu Bảo, ngữ khí trầm trọng nói: “Sư phó viết một ít phương dược cho ngươi, ngươi mang theo. Có bị bệnh hay tiểu thương gì, ngươi liền chiếu theo phương dược mà hốt. Thư nơi này của Sư phó ngươi cũng xem không ít, tự mình phải học xem bệnh cho chính mình, cũng phải học tự mình phối dược. Chẳng sợ ngươi không thể trở thành đồ đệ Phàm Cốt, ngươi cũng phải đi theo y đạo.”

Tiểu Bảo dùng sức gật đầu: “Sẽ học.”

Cung sư phó ứng một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Sát dược lên tay Tiểu Bảo, Cung sư phó vì cậu băng bó lên: “Qua hai ngày có thể hảo, trước khi lành không nên đụng vào nước. Thương này của ngươi nhất định là luôn chạm qua nước mới có thể nứt vỡ.”

Tiểu Bảo lại dùng lực gật gật đầu, cậu nhớ kỹ. Tay cậu phải nhanh hảo lên, bằng không sẽ thực không tiện. Cung sư phó thuận tay đem bình dược kia cho Tiểu Bảo, lại đem hơn mười phương thuốc chính mình viết tốt giao cho cậu. Tiểu Bảo nhìn kỹ mặt sư phó, đem bộ dáng sư phó cũng thật sâu khắc ở trong lòng.

“Tiểu Bảo tử, giữa trưa ở nơi này của sư nương ăn cơm, không cho nói không.” Cung sư nương lúc này tiến vào nói. Trên mặt Tiểu Bảo hiện lên khó xử, cậu phải đi về chiếu cố Quỷ ca ca.

Cung sư nương vờ không vui nói: “Sư nương mấy ngày không gặp ngươi , nhớ ngươi, ngươi có thể nào không bồi sư phó sư nương ăn bữa cơm tiễn chân?”

Tiểu Bảo lập tức gật đầu: “Hảo. Cám ơn, sư nương.” Quỷ ca ca mấy ngày nay ăn không nhiều lắm, cậu ăn cơm xong liền trở về, Quỷ ca ca cũng sẽ không đói .

Thấy Tiểu Bảo đáp ứng rồi, Cung sư nương cười rời đi.

…………………..

Nửa buổi sáng này, Cung sư phó cùng Tiểu Bảo nói rất nhiều, đại bộ phận đều là những chuyện sau khi cậu đi ra ngoài nên chú ý cẩn thận, Tiểu Bảo thực dụng tâm nhất nhất ghi nhớ. Nam bá bá cùng Hoàng bá bá đã nói rất nhiều với cậu, hơn nữa có sư phó nói, cậu lại càng không sợ. Chỉ là thời gian luôn qua thật sự mau, thái dương lên tới đỉnh đầu, Tiểu Bảo bồi sư phó sư nương ăn cơm xong liền lưu luyến ly khai. Trong lòng biết Tiểu Bảo phải đi về chuẩn bị chuyện rời đi, Cung sư nương cũng không tiếp tục lưu cậu, nhìn xe ngựa Tiểu Bảo tiêu thất, đỏ mắt quay trở về dược quán. Cung sư phó cùng Cung sư nương đều thật không ngờ, lúc này đây thế nhưng chính là Tiểu Bảo cùng bọn họ nói lời từ biệt.

Trên đường quay về, Tiểu Bảo thuận tiện mua vài thứ, hôm nay đi ra một là đi xem sư phó cùng sư nương, thứ hai là mua chút thứ dùng trên đường, đại bộ phận đều là chuẩn bị cho Quỷ ca ca. Trở lại tiểu viện, đem mã cột ở đại thụ trước cửa, Tiểu Bảo đem mấy thứ mua được nhất nhất chuyển vào phòng Quỷ ca ca. Cháo buổi sáng của Qủy ca ca còn thừa một nửa, Tiểu Bảo đem cháo lên bếp. Lấy ra hâm nóng , uy  Quỷ ca ca ăn, Tiểu Bảo liền bắt đầu bận việc .

Tóc của Quỷ ca ca tất cả đều là huyết ô, tay Tiểu Bảo lại không thể đụng vào nước, sau khi cùng Quỷ ca ca thương lượng, Tiểu Bảo đơn giản đem toàn bộ tóc của Quỷ ca ca cắt đi. Tiểu Bối giúp Tiểu Bảo ninh bố khăn, Tiểu Bảo lại lau thân mình cho Quỷ ca ca, Quỷ ca ca không thể động, nằm thời gian quá dài thì trên lưng sẽ hoại tử, mỗi ngày đều phải lau. Ở trên cái đầu sáng bóng sạch sẽ của Quỷ ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo đem tóc và cả râu lúc trước quát bỏ cùng huyết y bị thay của Quỷ ca ca toàn bộ thiêu đốt, cháy sạch sẽ, ai cũng đều phát hiện không được.

Đến trù phòng cùng tiền viện nhìn các thúc thúc thẩm thẩm bá bá, nhìn Nam bá bá cùng Hoàng bá bá, mang dược Nam bá bá xứng cùng thư của Hoàng bá bá đưa cho cậu, sau khi Tiểu Bảo trở về đem chính mình nhốt ở trong phòng. Chờ đến lúc cậu đi ra, trên tay đã có thêm hai cái tay nải. Đem tay nải đặt ở trong phòng Quỷ ca ca, khóa cửa, Tiểu Bảo lại mang tiểu Bối chạy tiểu mã xa đi ra ngoài. Lúc này đây, Tiểu Bảo thẳng đến lúc trời tối mới trở về, tiểu mã xa biến thành xe ngựa to có thể nằm hai người, bên trong xe phô thật dày đệm giường, còn đặt một cái rương. Tiểu Bảo cột chặt ngựa, không hề động đến mấy thứ trong xe, mang tiểu Bối trực tiếp đi trù phòng.

“Tiểu Bảo a, thẩm vừa định nếu ngươi không đến liền đi đưa cơm cho ngươi a.” Nhìn thấy Tiểu Bảo đến đây, một vị thẩm thẩm mang cơm đi ra . Đã nhiều ngày trong phủ bởi vì chuyện bị hỏa thiêu mà phá lệ hỗn loạn, mọi người cũng không có thời gian nhìn Tiểu Bảo, bất quá xem sắc mặt Tiểu Bảo cũng không tệ lắm, thẩm yên tâm .

“Cám ơn, thẩm.” Ôm chặt lấy thẩm, ngửi ngửi hương vị ấm áp trên người thẩm giống như nương, Tiểu Bảo nuốt xuống lưu luyến, mang qua bát ngồi vào ghế nhỏ của mình cúi đầu ăn cơm. Tiểu Bối tựa hồ rõ ràng Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì, im lặng gần như thương cảm ngồi ở bên người cậu ăn bánh bao.

“Tiểu Bảo, ngươi muốn ăn cái gì, ngày mai thẩm làm cho ngươi.” Một vị đại thẩm khác hỏi.

Hốc mắt Tiểu Bảo nháy mắt ướt át, đè ép nửa ngày, cậu mới ngẩng đầu ngọt ngào cười nói: “Thẩm làm , đều hảo, ăn.”

“Ha ha, miệng Tiểu Bảo thực ngọt.” Đại thẩm sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của Tiểu Bảo, cười đi làm việc.

Nhất nhất xem qua các thúc thúc bá bá thẩm thẩm đang bận rộn tại trù phòng, Tiểu Bảo lén cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong bát. Thừa dịp mọi người không chú ý, Tiểu Bảo lau mặt, từng ngụm từng ngụm đem cơm ăn xong. Đem bát không phóng tới một bên, Tiểu Bảo đi đến phía sau một vị thúc thúc ôm lấy hắn.

“Tiểu Bảo?”

“Thúc, đa tạ.”

Thúc thúc xoay người, ngồi xổm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Bảo lắc đầu, cười : “Chính là muốn, đa tạ thúc.”

“Ha, cùng thúc khách khí cái gì.” Xoa xoa cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo, thúc thúc có cao hứng, cũng có thương cảm.

“Muốn tạ.” Tiểu Bảo đi đến trước mặt một vị thúc thúc khác, ôm lấy hắn.

Cứ như vậy, Tiểu Bảo nhất nhất ôm qua mỗi người, rồi mới nói: “Thúc thúc bá bá, thẩm, ta, đi trở về.”

“Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì?” Một vị bá bá phát giác Tiểu Bảo khác thường, hỏi.

Tiểu Bảo vươn lệ ở khóe mắt, nhưng vẫn như cũ cười nói : “Chỉ là, muốn.”

Bá bá ý thức được cái gì, đi đến trước mặt Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, hỏi: “Đã quyết định đi khi nào ?”

Tiểu Bảo gật gật đầu, nước mắt chảy xuống dưới: “Tiếp qua, vài ngày.” Thực xin lỗi, cậu nói dối .

Mọi người vừa nghe đều vây đến chung quanh Tiểu Bảo, không khí lập tức thay đổi. Bá bá không tiếng động thở dài một tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Bảo, nói: “Ngày đi phải nói cho bá bá, chúng ta đều phải tiễn Tiểu Bảo đi.”

“Ân.” Nhịn không được ôm lấy bá bá, thanh âm Tiểu Bảo có tiếng nấc, “Không quên, vĩnh viễn, không quên.”

Mọi người đều nhịn không được xoay mặt qua, lau ánh mắt.

“Không quên, đương nhiên sẽ không quên Tiểu Bảo.” Bá bá đỏ mắt, thanh âm nghẹn ngào, “Tiểu Bảo ngoan như thế, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt, nhất định sẽ gặp được người yêu thương Tiểu Bảo. Tiểu Bảo, nếu nhớ bá bá liền cấp tín đến bá bá, bá bá tuy rằng không biết chữ nhưng nhìn tín của ngươi bá bá sẽ biết ngươi là bình an .”

“Ân.” Tiểu Bảo buông ra bá bá, lại ôm lấy thẩm thẩm, “Sẽ viết thư, sẽ viết.” Thực xin lỗi, thực xin lỗi…

Một vị thúc thúc đem Tiểu Bảo lại đây, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Bảo a, không khóc, không phải đã nói vài ngày mới đi sao? Ngày mai các thúc thúc bá bá thẩm thẩm làm một bàn thức ăn ngon cho Tiểu Bảo, vì Tiểu Bảo tiễn chân!”

“Hảo! Liền định như thế! Buổi tối ngày mai chúng ta làm một bàn thức ăn ngon cho Tiểu Bảo, vì Tiểu Bảo tiễn chân!” Một vị thúc thúc khác nói.

“Hảo hảo, chúng ta còn chưa có cùng Tiểu Bảo ăn cơm a.”

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, dùng thảo luận để che giấu bi thương. Tiểu Bảo lau nước mắt dùng sức gật đầu, ở trong lòng càng không ngừng hướng thúc thúc bá bá thẩm thẩm xin lỗi.

Lúc trở lại tiểu viện, trời đã hoàn toàn đen, Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn minh nguyệt không trọn vẹn, nước mắt từng giọt rơi xuống, không biết kiếp này còn có thể tái kiến sư phó sư nương cùng thúc thúc bá bá thẩm thẩm hay không, không biết còn có thể tái kiến Nhị nương, tam nương cùng tứ nương hay không…

……..

Đêm, sâu , vạn vật câu tĩnh, chỉ nghe tiếng dế còn đang náo nhiệt ngâm xướng. Trong hậu viện tối hẻo lánh nơi Lâm phủ, một phiến môn lén lút mở ra, một người trên tay kéo dây thừng, cố sức đem một người từ trong phòng tha đi ra. Người nọ bị cố định ở trên một tấm ván gỗ, xiêm y hôi sắc (màu xám) khiến cho hắn trong đêm tối có vẻ chìm khuất.

Cước bộ bất ổn, khập khiễng tha tấm ván gỗ đi vào cạnh cửa, mở ra môn, Tiểu Bảo nhìn nhìn tả hữu chung quanh, không có động tĩnh gì, cậu buông tâm, lại chậm rãi lê ra cửa, nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận đem Quỷ ca ca đi ra ngoài.

Lên xe ngựa, Tiểu Bảo tựa vào một đầu xe, nghẹn một hơi dùng sức đem Quỷ ca ca kéo hướng lên trên, tiểu Bối ở phía sau đầu hỗ trợ, cũng nghẹn một hơi dùng sức đẩy tấm ván gỗ hướng về phía trước. Một người một hầu đem tất cả sức lực đều xuất ra, thật vất vả mới đem tấm ván gỗ tha đi lên. Đến khi đem tấm ván gỗ kéo dài tới bên trong xe, Tiểu Bảo mồ hôi rơi như mưa hạ. Chỉ cần lên xe, là dễ làm rồi.

Lại phế đi thật lớn khí lực đem Quỷ ca ca từ trên tấm ván gỗ xuống dưới, Tiểu Bảo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đem tấm ván gỗ gấp lên, phóng tới sau đầu xe, Tiểu Bảo đắp chăn cho Quỷ ca ca rồi mới nhảy xuống xe. Qua lại tới lui ba lượt, đem những thứ muốn mang đi toàn bộ chuyển lên xe ngựa, Tiểu Bảo quỳ ở trong sân, hướng đến nơi các thúc thúc bá bá thẩm thẩm trụ nặng nề dập đầu lạy ba cái.

Đóng lại cửa sân, Tiểu Bảo nhẫn tiếng khóc lên xe, cuối cùng lại lưu luyến không rời nhìn thoáng qua “Nhà” của mình, tiếp đó khẽ cắn môi, vung lên tiểu mã tiên trong tay.

“Giá!”

Tiếng vó ngựa ở trng đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng, chẳng qua mọi người đang ngủ say nên ai cũng chưa từng nghe tới. Dần dần, tiếng vó ngựa biến mất ở trong rừng. Trong phòng Tiểu Bảo từng ở, đệm chăn trên giường cũng không thấy, chỉ còn lại có một khối ván giường khô cằn, trên bàn có một phong thơ, mơ hồ có thể nhìn thấy vài tự ── thực xin lỗi, Tiểu Bảo, đi rồi.

Xe ngựa dừng lại ở một ngã tư đường, Tiểu Bảo xuống xe, không có mang tiểu Bối, cậu một mình một người lẳng lặng đi đến cửa một gian dược quán, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, cậu lưu lệ từ trong lòng lấy ra một phong thư nhét vào cửa, rồi mới lại dập đầu lạy ba cái, đứng dậy. Quay về xe ngựa, trong lòng hô vài tiếng “Sư phó sư nương”, Tiểu Bảo lại huy mã tiên.

Lúc trời tờ mờ sáng, cửa thành mở, một chiếc xe ngựa không hề có trở ngại ra khỏi thành. Đánh xe là một hài tử thân hình nhỏ gầy, cậu mang sa mạo che khuất mặt mình. Người thủ thành đánh cái ngáp buồn ngủ, cũng lười đi quản ai sớm ra khỏi thành như thế. Tuy nói nhà võ lâm minh chủ bị gười phóng hỏa, nhưng dù sao bị đốt cũng không phải nhà huyện thái gia, quản nó là người nào a.

Xe ngựa rất nhanh chạy , đến khi dương quang phá tan hắc ám, Tiểu Bảo nghiêng người xốc lên màn xe phía sau, hướng đến người bên trong xe nói: “Quỷ ca ca, chúng ta ra đi a.”

“Bảo… Tạ, tạ…” Nhiếp Chính hô hấp bất ổn, trong cổ họng phát ra thanh âm tê tê.

Đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Bảo giờ phút này loan loan , cậu ngọt ngào cười nói: “Quỷ ca ca, chúng ta đi, tìm Cốt.”

“… Hảo.”

Buông màn xe, Tiểu Bảo chuyên tâm đánh xe, trong thanh âm dẫn theo hy vọng: “Quỷ ca ca, ngươi sẽ hảo, nhất định sẽ, hảo.”

Hầu kết Nhiếp Chính cao thấp di động, đi ra … Hắn quả thực, đi ra sao? Hay là hắn đang nằm mơ, hoặc là, hắn đã chết?

……..

Mặt trời lên cao , Tiểu Bảo cũng không có đến trù phòng ăn cơm, một vị thẩm thẩm nghĩ rằng hôm qua Tiểu Bảo khác thường, trong lòng đánh một cái bộp, tự mình mang cơm cho Tiểu Bảo. Gõ gõ cửa, phát hiện không khóa, thẩm thẩm đẩy cửa ra, liếc mắt một cái nhìn hết thảy trong phòng, bát trên tay đánh rơi trên đất.

“Tiểu Bảo! !”

Mà lúc này, Cung sư nương một lần lại một lần nhìn tín của Tiểu Bảo, anh anh khóc, Cung sư phó lại là ngồi ở một bên lặng yên không nói.

Cha, nương:

Tiểu Bảo, đi đây. Tiểu Bảo không dám cùng cha nương nói lời từ biệt, Tiểu Bảo, sẽ khóc, sẽ luyến tiếc đi. Cha, nương, Tiểu Bảo học bản sự, có tiền đồ, nhất định sẽ tìm đến cha cùng nương, sẽ hiếu kính cha nương.

Cha, nương, chờ Tiểu Bảo, không cần, quên Tiểu Bảo.

Nhi tử bất hiếu: Tiểu Bảo

“Ô ô… Tiểu Bảo tử… Tiểu Bảo tử… Nương, chờ ngươi…”

…..

“Quỷ ca ca, nghe, điểu kêu ni.”

“A.” Ta nghe được, rất êm tai.

“Quỷ ca ca, chúng ta đi, Phàm cốc ni.”

“Ân.” Tiểu Bảo, Quỷ ca ca rất muốn, nhìn ngươi một cái, rất muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.