“Cô mau đi đi nếu không tôi sẽ bảo cảnh sát đó, đây là nhà tôi, tất cả đồ đạc trước đều bị vứt đi rồi, đồ của người khác làm sao tôi giữ lại được?”“Cậu vút ở đâu, cầu xin cậu hãy nói cho tôi biết vứt ở đâu?” Tần Minh Nguyệt vẫn đau khổ van nài, đây là cách duy nhất mà cô nghĩ được, không tìm thấy làm sao cô đi tìm con trai.
“Tôi vứt vào thùng rác rồi, cô từ từ tìm đi.
”Cậu thanh niên đẩy Tần Minh Nguyệt ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lai.
Tần Minh Nguyệt bị đuổi ra ngoài loáng thoáng nghe thấy những người trong nhà đang nói thần kinh cô phải có vấn đề hay là đã bị đả kích lớn gì đó nhưng cô hoàn toàn không để tâm và vội vàng xuống lầu tìm thùng rác.
Tần Minh Nguyệt đi tìm hết tất cả các thùng rác trong khu chungcư, không biết có phải nhân viên lao công vừa đến dọn đi rồi hay không mà trong thùng rác không còn một chút rác nào.
Tần Minh Nguyệt ủ rũ, thất vọng nhìn lên căn nhà cô đã từng ở ba năm, mặc dù cô rất sốt ruột nhưng cô không lên đó nữa vì cô biết lên cũng chẳng có tác dụng.
Căn nhà đó không còn cảnh chiều tà nữa, cậu thanh niên đó đã xóa sạch những dấu tích trước đây của căn nhà khi cô còn ở đó, cô biết người thanh niên đó không lừa cô, một người xa lạ làm sao cần tấm ảnh siêu âm bốn chiều Doppler của cô.
Chính vì biết người thanh niên đó không hề lùa cô nên cô càng tuyệt vọng, cách duy nhất mà cô nghĩ ra chưa được thực hiện đã bị dập tắt.
Khi ra khỏi khu đó, bảo vệ nhìn thấy Tần Minh Nguyệt liền bàn tán sau lưng nhưng Tần Minh Nguyệt không hề để ý và bỏ đi trong tuyệt vọng.
Trong vô thức, Tần Minh Nguyệt lại đến cổng bệnh viện sản nhi của thành phố và đứng đó rất lâu.
Tần Minh Nguyệt nhìn những phụ nữ mang bầu đều có chồng, có gia đình bên cạnh, đa phần trên khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc và rạng rỡ.
Nghĩ lại lúc mang bầu, hình như chỉ có một mình đơn độc trải qua, Vì mẹ chồng rất thích cô nên đã ép Lưu Chính Khải cưới cô, cho nên Lưu Chính phải luôn không thích cô, cứ bận rộn bên ngoài, mẹ chồng cũng trách mắng nhiều lần nhưng không có tác dụng, bà rất muốn có người nối dõi cho họ Lưu.
Nhưng bà không biết rằng, số lần chung chăn gối của Lưu Chính Khải và cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô vì không muốn mẹ chồng thất vọng nên không nói sự thật cho bà, chính vì lý do này mà bà tưởng một trong hai người có vấn đề, liền lấy cớ đi khám sức khỏe rồi bí mật làm xét nghiệm cho hai người nhưng không ngờ lại phát hiện ra chất lượng t*ng trùng của Lưu Chính Khải rất thấp, gần như là không tồn tại, cũng có thể gọi là vô sinh.
Mẹ chồng rất sốt ruột, vì để có người nối dõi cho Lulu gia, bà ưu sầu đến bạc cả tóc, nghĩ đến đứa trẻ, trái tim Tần Minh Nguyệt như bị thắt lại.
Cô không biết ban đầu cô làm như vậy là đúng hay sai, vì đứa trẻ này không cứu vãn được trái tim Lưu Chính Khải, cũng không giữ được mạng của mẹ chồng, cái mà cô không thể chấp nhận được đó là trong lúc cô đang sinh con, Lưu Chính Khải lại đi làm xét nghiệm và phát hiện mình vô sinh.
Muộn hơn một chút có phải tốt không, ít nhất để cô nhìn thấy mặt đứa trẻ, nói không chừng cô có thể bảo vệ được đứa trẻ, không để Lưu Chính Nghĩa bỏ nó đi.
Tần Minh Nguyệt đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói vui vẻ.
“Anh xem, con giống anh không này?"“Chỉ cần là con em sinh ra, giống ai anh cũng thích.
”Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên thấy một cặp vợ chồng trẻ, nhìn bụng của người phụ nữ xem ra cũng được bảy, tám tháng rồi, trong tay cầm tờ giấy gì đó, trong tay người chồng cũng cầm đồ đạc nhưng vẫn cẩn thận dìu người vợ, hai người họ đang thảo luận xem đứa bé giống ai, hạnh phúc đến mức khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy có chút gai mắt.
Khi hai vợ chồng trẻ đi ngang qua qua cô, Tần Minh Nguyệt đột nhiên nhìn thấy trên tay người phụ nữ là kết quả siêu âm màu bốn chiều Doppler, cô như chợt nhớ ra chuyện gì vậy, vội vàng chạy vào bệnh viện.