Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài, Mời Ký Đơn Ly Hôn

Chương 1: Nhầm Người Rồi!



Tia nắng xán lạn, mặt trời ba tháng chiếu rọi những tia nắng ấm áp lòng người.

Hạ Mạt Tâm nhìn động tác bưng ly cà phê cũng mê người của người đàn ông ngồi đối diện, nhất thời thất thần, cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy các phương kiện của của anh đều không tồi, sao lại cần đi xem mắt thế?”

Cố Bắc Thần nhìn cô, trong con ngươi cũng chứa đựng nụ cười, uống một ngụm cà phê nói: “Điều kiện của em cũng không kém, chẳng phải cũng ngồi đây sao?”

“Ôí… cũng không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có một mình, nếu không tính toán vì bản thân một chút, đến 30 tuổi mà vẫn một thân một mình, không phải đáng thương muốn chết sao.”

Cố Bắc Thần nhíu mi: “Một mình?”

“Đúng vậy, tôi là cô nhi, Tiểu Mai không nói với anh sao?”

Cố Bắc Thần nhìn cô, không nói lời nào.

Hạ Mạt Tâm hút một ngụm nước chanh trong ly thủy tinh, đang nghiên cứu xúc cảm trong đáy mắt anh.

Lúc này điện thoại chợt vang lên, cô cười nói: “Là Tiểu Mai.”

Cố Bắc Thần nâng tay ý bảo cô cứ làm gì tùy thích, mà cơ thể anh lại hơi dựa vào chỗ ngồi đằng sau, như suy tư gì đó nhìn cô.

“Alo…”



“Ối trời, thân ái, tớ bận cho bù đầu, đột nhiên có việc gấp nên công ty bắt tăng ca, gì nhỉ, lần sau xem mắt nhá, anh ta vừa mới gọi cho tớ nói căn bản không đi được, đổi thành chủ nhật tuần sau đi.”

“Gì, gì cơ?! Cậu nói người anh em kia của cậu không tới sao?!” Đầu Hạ Mạt Tâm lập tức ong lên một tiếng, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện. Vậy người này là ai?

“Ôi ôi xin lỗi xin lỗi mà, tóm lại công ty có một vụ án lớn nên bận muốn chết, đại tiểu thư chị đừng nổi giận mà, không nói với cậu nữa, tớ cúp đây.”

Sau khi cúp máy, Hạ Mạt Tâm giật mình ngổn ngang ngồi chỗ này… “Anh, anh không phải…”

Hai tay Cố Bắc Thần ôm ngực nhìn cô, nhún nhún vai, cười nói: “Em cảm thấy tôi giống đối tượng xem mắt của mình hả?”

Đột nhiên cô “ầm” một tiếng đứng lên, mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng dọn dẹp rồi muốn chạy ra ngoài.

“Hạ Mạt Tâm.”

Hạ Mạt Tâm xoay người nhìn anh, thầm nghĩ người này không phải bắt cô trả tiền ly nước chanh kia chứ: “Còn, còn có việc… gì sao?” Giờ phút này, Hạ Mạt Tâm thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào.

Chỉ thấy Cố Bắc Thần đứng lên, người anh rất cao, lập tức cảm thấy một loại áp bách, Hạ Mạt Tâm cầm túi che trước ngực: “Anh, anh định làm gì?”

Cố Bắc Thần nhướng mày, bước lên một bước ép cô lui về cây cột phía sau, Hạ Mạt Tâm nhắm mắt lại, nói: “Tôi, tôi tôi, tôi nhận nhầm người, ly nước kia tôi sẽ tự trả tiền…”

Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ duỗi tay lấy qua điện thoại cô.



“Này! Anh…”

Lúc cô đang miên man suy nghĩ mình nên làm gì bây giờ, Cố Bắc Thần đã thuần thục nhấn một dãy số trong điện thoại cô, sau đó gọi cho anh: “Số của tôi đã lưu bên trong rồi, hôm khác gặp lại.” Nói xong, trả điện thoại lại cho cô.

Hạ Mạt Tâm nhìn anh, lại nhìn nhìn điện thoại của mình, sau đó cầm điện thoại chạy ra ngoài…

Còn, còn hôm khác gặp lại nữa chứ? Đúng là gặp quỷ!

Lúc này có một người từ cửa bước vào, anh ra đi về phía Cố Bắc Thần, quay đầu lại chỉ chỉ Hạ Mạt Tâm đang chạy trốn: “Cậu Cố, ai thế ạ?”

Cố Bắc Thần nhếch môi cười, bưng ly cà phê nói: “Đối tượng xem mắt của tôi.”

“Gì cơ?! Đối tượng, xem mắt? Của anh á?!”

Cố Bắc Thần cầm một tờ giấy ăn trêи bàn cà phê, lấy chiếc bút lúc nào cũng mang trêи người ra viết tên và lời trong cuộc gọi của Hạ Mạt Tâm, đẩy đến trước mặt đối phương: “A Niên, điều tra bối cảnh của cô ấy đi.”

A Niên nhìn một chút: “Chắc chắn là ba chữ này chứ?”

“Không thể bảo đảm, nhưng chắc cũng không sai.” Cố Bắc Thần nói.

A Niên nhìn thông tin đơn giản trong tay, nhướng mày: “Oke, cứ giao cho tôi.”…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.