Edit by Chang
“Hạ Mạt Tâm!” Cố Bắc Thần trầm thấp gọi tên cô, nhưng ngay sau đó anh lại khẽ thở dài một tiếng: “Thật xin lỗi.”
Hạ Mạt Tâm không nói gì.
“Anh hai, sao anh lại đứng đây một mình thế?” Giọng nói của Cố Ngữ Hi lập tức phá vỡ sự trầm mặc này.
Sự nhắc nhở của cô ta khiến Hạ Mạt Tâm phải lập tức đưa ra quyết định, cô mím môi nói: “Em cúp máy trước. Anh chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Bắc Thần “Ừ” một tiếng, nói: “Đúng rồi, em muốn đi chơi đâu không, làm xong chuyện này anh sẽ đi cùng em một chuyến nhé, được không?”
Hạ Mạt Tâm không trả lời anh.
Sau khi cúp máy, cô nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn mình đặt trêи bàn trà kia, do dự một chút, sau đó lại dứt khoát kiên quyết ký tên lên phía trêи.
Ký xong, cô đứng lên rồi đi đến trước valy bên cạnh, xách tay cầm lên. Sau khi nhìn căn phòng trống rỗng này một lát, đặt chìa khóa trong tay lên trêи bàn, sau đó cô xoay người đi về phía cửa…
Cô vô tình xâm nhập vào một thế giới vốn không nên thuộc về mình. Một trận sốt cao khiến cô hoàn toàn hiểu ra, nếu thế giới đã không thuộc về mình, vậy đừng chấp nhất ở lại nữa.
Chạy trốn không phải bởi vì yếu mềm, mà là một loại bắt đầu mới.
Hạ Mạt Tâm không phải người ướt át dây dưa, nếu đã quyết định xong xuôi, vậy cô sẽ không dễ dàng để bất kì người nào biết cô đi đâu.
Cô lặng lẽ rời đi không một tiếng động, không có chút dấu vết…
Cố Bắc Thần nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, đây là thứ duy nhất Hạ Mạt Tâm để lại cho anh khi trở về, mà điện thoại của cô cũng tắt máy từ đây…
Ba năm sau —
Mùa đông đầy tuyết lặng lẽ bao phủ toàn bộ thành phố.
Điện thoại rung lên ong ong ong, Hạ Mạt Tâm giãy giụa từ trong ổ chăn vươn tay nhấn máy: “Alo…”
“Cô Hạ, tôi là Peter đây, quần áo của Eric đều đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ qua lấy.”
Sau khi cúp điện thoại, lại tiếp tục một cuộc nữa: “Chị Hạ, chị có biết Eric đi đâu không, bây giờ làm cách nào cũng không liên lạc được với cậu ấy, buổi thông báo buổi chiều làm sao bây giờ?”
“Là Hạ Mạt Tâm à?!” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói nghiêm túc của phụ nữ: “Hạ Mạt Tâm, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, cho dù phải đào ba thước đất, tóm lại trước khi buổi thông báo buổi chiều bắt đầu, cô nhất định phải tìm ra Eric cho tôi nhanh, hiểu chửa!”
“Chị Tuệ?!”
Nhưng mà rất nhanh đầu bên kia đã truyền đến giọng nói cầu cứu của cô trợ lý nhỏ: “Chị Hạ, chị Tuệ sắp điên lên rồi đây này, Eric đã mất liên lạc hơn 24 tiếng rồi, làm sao bây giờ đây, hôm qua cậu ta gọi điện từ Châu Âu nói với em đang ở trêи máy bay, sau đó điện thoại vẫn luôn tắt máy, bây giờ người trêи toàn thế giới đều đang tìm cậu ta loạn cả lên đấy.”
Hạ Mạt Tâm ngồi dậy gãi gãi tóc: “Được, chị biết rồi.”
Cúp máy, cô thở dài, nói: “Kỳ nghỉ phép tuyệt zời lại phải ngâm nước nóng rồi!”
Tiếng điện thoại hình như đã đánh thức bé con đang ngủ say bên cạnh, chỉ thấy cậu bé xoay người một cái, nhanh chóng chui vào trong ngực Hạ Mạt Tâm.
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hạ Mạt Tâm thấy thế liền ôn hòa hơn, cô duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ béo ú kia, ôn nhu nói: “Bắc Bắc, chúng ta thức dậy đến nhà trẻ nha.”