Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài, Mời Ký Đơn Ly Hôn

Chương 38: Bắc Bắc, Mau Dậy Nào



Edit by Chang

Vật nhỏ dùng tay nhỏ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, sau đó mới nhìn Hạ Mạt Tâm: “Mẹ ơi, hôm nay con có thể không đến nhà trẻ được không?”

“Không thể! Mẹ đến tới ba, nhanh dậy khỏi giường đi!”

Bắc Bắc chớp chớp đôi mắt nhìn cô, không tình nguyện gật đầu: “Ồ.”

Hạ Mạt Tâm sờ đầu nhỏ của con trai bảo bối: “Bắc Bắc thật ngoan.”

Từ khi sinh ra đến bây giờ cậu nhóc vẫn luôn rất ngoan, chuyện này làm một người mẹ đơn thân như cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau khi xoay người rời giường, cô tiện tay cầm cái gối bên người trực tiếp đập thẳng về phía góc vuông trêи sô pha cách đó hơn hai mét.

Chỉ thấy người đang ngủ trêи sô pha thoáng giật giật, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

“Bắc Bắc, mẹ đi làm bữa sáng cho con, con xốc chăn của tên kia lên nhé.” Hạ Mạt Tâm chỉ vào người trêи sô pha, lập tức nói với Bắc Bắc.

Bắc Bắc nhìn người đang ngủ say như chết trêи sô pha, nghe lời gật gật đầu: “Oke má mi.”

Chỉ thấy bé con từ trêи giường bò xuống, dùng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ tung ta tung tăng chạy tới trước sô pha, nhóc trực tiếp bò lên. Sau đó cưỡi trêи người người nọ, cầm chăn lên, hét ầm: “Ông chú già kia, mau dậy đi! Mẹ nói ngủ nướng sẽ xấu hổ lắm đấy!”

Chăn bị kéo ra, người đàn ông cau mày ôm chặt Bắc Bắc, anh ta híp mắt lười biếng cười nói: “Mẹ cháu mới xấu hổ ấu, ông đây chưa mặc quần áo đã mà đã kêu cháu tới xốc chăn rồi. Động cơ không thuần đấy nhé.”



Hạ Mạt Tâm gãi gãi tóc, trực tiếp ném cho anh ta mấy bộ đồ con nít trong tủ, nói: “Đừng dài dòng nữa, mau mặc quần áo cho Bắc Bắc đi, tôi phải đưa thằng nhóc tới nhà trẻ đấy.”

“Tôi là ông chủ của em đấy, em chính là trợ lý của tôi. Vậy mà em lại bắt tôi mặc quần áo cho con trai em!” Người đàn ông nằm đó nhìn cô, kháng nghị nói.

“Vốn không cần đâu, vậy mà bây giờ lại nhờ anh ban tặng cả đấy. Kỳ nghỉ khó khăn lắm mới có được của tôi lại ngâm nước nóng rồi, có phải anh nên thay tôi làm chút gì đó không?”

“Vì sao chứ?!”

“Vì vì cái đầu anh?! Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi vì sao à, tôi nói này Eric, anh là thần tượng thì cũng nên có tí tinh thần tự giác của thần tượng đi. Đều bởi vì anh, bây giờ chị Huệ bắt tôi phải tìm được anh rồi đưa đến trước mặt chị ấy trước giờ thông báo buổi chiều đấy!”

Eric ôm Bắc Bắc như đang ôm một món đồ chơi đáng yêu, nói: “Em cứ nói không tìm thấy tôi là được mà.” Nói xong, anh ta nhéo nhéo Bắc Bắc đang ôm trong ngực: “Đúng không, Bắc Bắc?”

Hai mắt Bắc Bắc sáng vụt lên, đô đô miệng nói: “Nhưng mà chú Eric này, mẹ nói, gạt người thì buổi tối sẽ đái dầm đấy.”

Khuôn mặt Eric thoáng chốc đã cứng đờ: “Này! Hạ Mạt Tâm, em dạy con trai cưng kiểu gì thế hả, có phải chuyên môn dạy thằng bé tới đối phó tôi không?”

Hạ Mạt Tâm từ toilet đi ra, ôm lấy con trai mình: “Làm quái gì thế hả, con trai tôi tôi thích dạy nó thế nào là quyền của tôi, rốt cuộc anh có dậy khỏi giường không hả?”

Eric nhìn cô, ôm ôm chăn chơi xấu nói: “Không đâu.”

Cô hít sâu một hơi: “Nếu anh không dậy khỏi giường nữa, tôi sẽ xốc chăn của anh lên, chụp ảnh anh khỏa thân rồi gửi tới mấy tòa báo với truyền thông lớn đấy.”

Eric lại cười hì hì nói: “Được đấy. Đến lúc đó nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói tấm ảnh kia chụp ở nhà em, do em chụp cho tôi nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.