Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài, Mời Ký Đơn Ly Hôn

Chương 4: Anh Vẫn Không Nhắn Lại



Sắp đến giờ ăn cơm trưa, Hạ Mạt Tâm nằm bò trêи bàn làm việc nhìn điện thoại của mình, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng cũng gửi một tin nhắn cho Cố Bắc Thần: “Trưa nay mình ăn cơm cùng nhau không?”

Nhưng sau khi gửi đi vẫn không có ai đáp lại, cô ôm tâm trạng chờ mong nhìn điện thoại.

“Mạt Mạt, đi ăn cơm trưa đi?” Đồng nghiệp đi đến gõ gõ bàn làm việc của cô.

“Không đâu, mọi người đi đi.” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ lỡ anh nhắn lại thì sao?

Vậy nên cô vẫn chờ đợi, nhưng đến buổi chiều vẫn không thấy anh nhắn lại.

Hạ Mạt Tâm cuối cùng cũng thất vọng, cô ghé lên bàn làm việc, bụng quá đói nên chỉ có thể lấy bánh quy ra ăn hai miếng, lẩm bẩm: “Nếu bận, anh ít nhất cũng nói cho em một tiếng chứ.”

“Mạt Mạt, câu ăn bánh quy làm gì thế?” Đồng nghiệp thấy cô đang gặm bánh quy mới quan tâm hỏi.

“Ha ha, gần đây tớ đang giảm béo.”

“Giảm béo mà ăn bánh quy hả? Đáng thương quá, cho cậu quả chuối này, đây là thứ giảm béo tốt nhất đấy.

“Ồ, cảm ơn.” Hạ Mạt Tâm quả thực cảm động đến rơi nước mắt, cô thật sự đói sắp hôn mê rồi. Cô là người mà đã đói sẽ không dậy nổi, bởi vì biết cảm giác đói bụng không dễ chịu chút nào.

Hạ Mạt Tâm dựa vào một quả chuối để chống đỡ đến lúc tan tầm.

Cô ủ rũ cụp đuôi, cọ tới cọ lui dọn dẹp hết mọi thứ mới rời công ty.



Một chiếc Land Rover đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô nhìn kĩ mới cảm thấy rất quen mắt, nhưng đầu óc trống rỗng nên cũng không muốn nghĩ nhiều.

Lúc chuẩn bị đi đường vòng thì thấy cửa kính xe chậm rãi buông xuống: “Nghĩ gì thế?”

Hạ Mạt Tâm nghe giọng nói này mới ngẩng đầu nhìn lại, cô thấy Cố Bắc Thần đang ngồi trong xe nhìn mình: “Lên xe.”

Hạ Mạt Tâm nhìn anh, cũng không lời mà đứng đó nhìn anh.

Cố Bắc Thần cảm thấy hơi kỳ quái, cười nói: “Sao thế, không quen biết?”

Hạ Mạt Tâm không nói gì, yên lặng bước lên xe.

Đóng cửa lại, Cố Bắc Thần hỏi: “Muốn ăn gì nào?”

“Này… Cố Bắc Thần.”

“Ừm? Làm sao vậy?” Anh hỏi cô.

Hạ Mạt Tâm nhìn anh: “Em muốn nói em không phải loại phụ nữ một hai phải quấn lấy anh bắt anh chịu trách nhiệm, nếu anh thật sự không thích thì không cần miễn cưỡng. Em thích anh, nhưng cũng không cần anh thương hại, chẳng phải chúng ta chỉ ngủ với nhau một đêm thôi à, bây giờ là thời đại nào rồi, thật ra không sao cả, không cần anh phải phụ trách đến cùng đâu.”

Cố Bắc Thần chỉ nhìn cô, trầm mặc không nói gì.

Hạ Mạt Tâm cũng nhìn anh, trầm mặc một lát rồi nói: “Cứ vậy đi, em đi trước, không quấy rầy anh nữa.” Nói xong liền xuống xe.

“Vì sao lại thích anh?”



Vừa định mở cửa đã nghe thấy Cố Bắc Thần hỏi như vậy.

“Nào có chuyện vì sao chứ, thích chính là thích, em thích anh, cảm thấy anh là người em muốn tìm, cứ vậy đi.”

“Em không biết gì về anh mà đã muốn kết hôn sao?”

“Không phải hôm đó em đã hiểu anh rồi à, em thích anh anh cũng không ghét em, hơn nữa anh chưa lập gia đình, em cũng thế, anh là nam em là nữ, vì sao chúng ta không thể kết hôn?”

Cố Bắc Thần nhìn cô, nheo nheo mắt: “Đơn giản vậy à?”

“Thế phải phức tạp thế sao?” Hạ Mạt Tâm khó hiểu nhìn anh.

Hai người trầm mặc đối diện nhau, cuối cùng anh cũng duỗi tay cưng chiều sờ sờ gáy cô: “Được, sau này buổi trưa không cần tìm anh đâu, anh bận làm việc, buổi tối có thời gian ăn cơm thì anh sẽ báo trước cho em, được không?”

“Nên lúc trưa anh biết em tìm anh à?”

“Ừm.”

Trả lời xong câu này, anh bắt đầu khởi động xe: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Lẩu.” Hạ Mạt Tâm trực tiếp trả lời luôn.

“Lẩu sao?” Cố Bắc Thần hơi bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc, anh nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.