Bảo Bối, Gọi Anh Là Ông Xã 3 Lần

Chương 3: Quan Hệ Giữa Chúng Ta (3)



Từ lúc Lý Trác Dĩ rời khỏi Thượng Hải đến giờ cũng đã hơn một tháng, trước đó bởi vì anh từ chối hôn sự dẫn đến quan hệ cha con anh bất đồng, Lý Thịnh Hoằn ngược lại không thông cảm cho anh, ép anh phải đưa ra lựa chọn, Lý Trác Dĩ đứng trước áp lực buộc phải từ bỏ tất cả chuyển đến Bắc Kinh sống, theo đuổi con đường công tố viên của anh.

Mặc dù công việc hiện giờ của anh rất bận rộn, tuy nhiên so với trước đó còn ở Thượng Hải thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không bị chi phối từ ba anh, mặt khác có thể tự do làm những điều mình thích, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Hôm nay là thứ hai, Lý Trác Dĩ bận bịu công việc ở sở công tố đến tối mới về nhà, lúc anh bước vào đại sảnh cũng đã 8 giờ tối.

Sau khi lên phòng tắm rửa, thay quần áo chỉnh tề, Lý Trác Dĩ liền tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, bọn trẻ lại chưa về, di chuyển vào bếp pha một tách capuchino nóng, sau đó thong thả mang ra ngoài đại sảnh.

Ngồi xuống sofa, mở laptop, nhân tiện vừa thưởng thức capuchino, vừa lên mạng tìm đọc một cuốn sách.

Thư giãn đầu óc được một lúc, Lý Trác Dĩ bất ngờ nhận được một cuộc gọi, tiếng chuông reo lên vừa vặn phá tan bầu không khí an tĩnh.

Lý Trác Dĩ dừng lại, anh lôi điện thoại từ trong áo khoác ra, sau đó liền thở dài một tiếng.

Lý Trác Dĩ mất vài giây ngẩn ra nhìn cái tên được lưu trong danh bạ, do dự hồi lâu cuối cùng cũng nhấc máy.

Giọng nói Lý Trác Dĩ nặng nề:

- Nguyên Lãng, chuyện gì vậy?

Là điện thoại gọi đến từ Thượng Hải, đối phương là Nguyên Lãng, cánh tay đắc lực của Trác Dĩ, từ khi anh rời khỏi Thượng Hải đến giờ cậu ta cũng là lần đầu gọi cho anh, đúng như giao ước của hai người trước đó.

Trong thời gian anh vắng mặt Nguyên Lãng ở lại Thượng Hải thay anh coi sóc việc trong nhà, mặt khác có tin tức gì liền liên lạc với anh, quả nhiên sớm như vậy đã gọi.

Nguyên Lãng trong điện thoại đáp lại bằng ngữ điệu nhã nhặn, có ý thăm dò Lý Trác Dĩ thế nào.

- Cậu chủ, tôi chỉ muốn nói anh biết về sức khỏe của lão gia hiện tại, hy vọng anh sẽ không ngắt máy.

Ba anh? Ông ấy thế nào? Có phải lại giở trò gì không?

Lý Trác Dĩ tỏ ra lạnh nhạt, nói:

- Nếu như ông ấy luôn lấy sức khỏe của bản thân để buộc tôi trở về, làm theo yêu cầu vô lý của ông ấy, tôi chỉ có thể nói tuyệt đối không thể nào, tôi nhất định sẽ không bị ông ấy gạt nữa đâu.

- Cậu chủ, tôi hiểu uất ức trong lòng anh hiện giờ, nhưng mà anh có từng nghĩ qua, lão gia đều là vì anh không? Hai người là cha con, thiết nghĩ đừng căng thẳng như vậy!

Lý Trác Dĩ lắc đầu:

- Nghĩ cho tôi? Nguyên Lãng, cậu lầm rồi. Ông ấy nếu như nghĩ cho tôi, từ đầu đã không ép tôi cưới người tôi không yêu làm vợ rồi. Nếu như đã không thể thương lượng, tôi vì lý do gì quay lại nơi đó chứ?

- Cậu chủ, ngay cả khi anh biết ba anh ngã bệnh vẫn không quan tâm ông ấy bây giờ thế nào sao? Lão gia bây giờ rất hối hận, vẫn luôn hy vọng anh quay về.

Lý Trác Dĩ cười chua xót một tiếng, hoàn toàn dứt khoát, đáp:

- Nguyên Lãng, tôi biết ba tôi bây giờ đang nghĩ gì, ông ấy là đang tính kế tôi, muốn tôi quay trở về thực hiện điều ông ấy mong muốn, ông ấy đến giờ vẫn không nghĩ cho tôi, cậu nói tôi nên tin tưởng ông ấy thế nào đây? Nguyên Lãng, phiền cậu nói với ba tôi, tôi sẽ không bị ông ấy gạt thêm lần nào đâu.

- Nhưng mà cậu chủ, anh không thể suy nghĩ lại hay sao? Đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái, chưa cho ông ấy câu trả lời, lão gia cũng là nghĩ cho anh mới tìm cho anh một đối tượng thích hợp, anh sao có thể vì không thích bỏ rơi ông ấy chứ?

Tổn thương, Lý Trác Dĩ hoàn toàn bị Nguyên Lãng làm tổn thương sâu sắc.

Lý Trác Dĩ dù sao cũng đã 30 tuổi, tuy nói hiện tại anh có được tất cả từ tiền tài, địa vị, trí tuệ, năng lực, thậm chí chu đáo còn cộng thêm diện mạo, nhưng mà con đường tình cảm này lại không hề dễ dàng, Lý Trác Dĩ có lòng nhưng vô lực.

Huống hồ đối phương với anh đến giờ vẫn còn có khoảng cách như vậy, anh phải bày tỏ như thế nào?

Lý Trác Dĩ hít sâu một cái, cố giữ không để mất mặt, nói:

- Nguyên Lãng, ai nói với cậu tôi không có bạn gái? Tôi bây giờ đã có bạn gái rồi, hơn nữa tôi và con bé đang rất tốt, chỉ là không thể cùng với con bé quay về Thượng Hải trong lúc này mà thôi. Hơn nữa ngày nào ba tôi vẫn chưa từ bỏ ý định dàn xếp cuộc hôn nhân thương mại đó cho tôi, tôi tuyệt đối không quay về nơi đó.

Nguyên Lãng lấy làm vui mừng:

- Cậu chủ, anh đã có bạn gái rồi hay sao? Cô ấy là người như thế nào? Có phải rất dịu dàng hay không? Nếu như lão gia biết anh hiện giờ đã có được bạn gái, chắc chắn ông ấy sẽ rất mừng cho anh. Cậu chủ, tôi nhất định sẽ đem chuyện này nói lại với lão gia, hy vọng ông ấy sẽ mau chóng nghĩ lại.

Đoán được Nguyên Lãng đã hoàn toàn bị mấy lời đó của anh làm thuyết phục, Lý Trác Dĩ thở phào, tỏ ra nham hiểm nói:

- Hóa ra ông ấy đến giờ vẫn dùng cách đó thuyết phục tôi về sao? Ông ấy quá trẻ con rồi đấy!

Nguyên Lãng từ đầu dây bên kia cười chua xót.

- Lão gia đều là muốn con trai quan tâm mình một chút, cho nên mới muốn cậu chủ quay trở về, anh đừng giận dỗi ông ấy nữa được không?

Còn muốn anh không giận? Ba anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại trẻ con như vậy?

Lý Trác Dĩ co mày tinh xảo xuống một lượt, anh ra vẻ cứng rắn:

- Tôi không giận dỗi ông ấy, tôi là đang biểu tình cho chính mình. Nguyên Lãng, phiền cậu nói lại với ông ấy, sau này đừng đem sức khỏe của mình ra đùa nữa. Nếu còn xảy ra một lần nữa, tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.

Đối phương cũng đáp lại sau đó.

- Cậu chủ, tôi sẽ chuyển mấy lời này của anh đến lão gia, hy vọng sẽ sớm gặp lại anh vào một ngày gần đây.

- Được rồi, nếu không còn gì khác…

- Á!

Cùng lúc đó từ trên lầu bất ngờ vang lên một tiếng hét truyền thẳng xuống đại sảnh, cắt ngang lời Trác Dĩ định nói, kéo theo tất cả đèn ở trong nhà đều vụt tắt sau đó.

Lý Trác Dĩ một mình giữa bóng tối đứng dậy, anh nhớ lại ngoài anh ra trong nhà còn có thêm Tiểu Như, Lý Ân Hạo từng nói con bé sợ nhất là bóng tối, mỗi khi tối đến đều sẽ bật hết đèn, nếu không nhất định sẽ không thể ngủ được.

Vừa rồi tiếng hét đó... lẽ nào con bé xảy ra chuyện?

Lý Trác Dĩ khẩn trương xoay người nhìn lên lầu, trước mắt anh bấy giờ bao trùm một màu đen, tuy nhiên Lý Trác Dĩ vẫn có thể dựa vào trí nhớ hình dung ra mọi thứ ở nơi này.

Lý Trác Dĩ không khỏi căng thẳng nói:

- Nguy rồi, Tiểu Như con bé sợ nhất là bóng tối, có khi nào con bé xảy ra chuyện rồi không?

Lý Trác Dĩ nghĩ đến đây đã không giữ được bình tĩnh nữa, anh gấp gáp nói lại với Nguyên Lãng.

- Nguyên Lãng, bây giờ tôi có việc phải xử lý, khi khác sẽ nói chuyện với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.