Bảo Bối, Gọi Anh Là Ông Xã 3 Lần

Chương 5: Anh Chờ Em Quay Về



Huỳnh Vũ Hy tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngồi ở bàn làm việc gọi điện cho Tiểu Như, tính đến thời điểm này cũng đã hơn 10 cuộc, tuy nhiên mỗi lần Huỳnh Vũ Hy gọi đến, Huỳnh Tiểu Như đều lập tức tắt máy.

Huỳnh Vũ Hy không còn lựa chọn khác, anh kiên nhẫn soạn tin nhắn gửi đi.

“Bảo bối, gần đây sức khỏe của em thế nào rồi? Có còn đau dạ dày nữa không? Còn nữa, việc học của em có tốt không? Có cần anh hai chạy đến Lý gia cùng em trao đổi một chút không? Tiểu Như, nếu như em đọc được tin nhắn này của anh, anh hy vọng em sẽ không lúc nãy tắt máy. Tiểu Như, có chuyện gì cũng đừng nên một mình giấu trong lòng, anh Vũ Hy luôn muốn nghe Tiểu Như kể mọi chuyện với anh, giống như khi Tiểu Như còn bé vậy.”

Mặc dù trước đó quan hệ giữa anh và Tiểu Như đã cải thiện, Tiểu Như ngược lại càng gần gũi anh hơn, tuy nhiên gần đây bởi vì bận rộn công việc, Huỳnh Vũ Hy ít có thời gian lui tới nhà họ Lý.

Lý gia lại có quá nhiều người, còn có người nhà họ Nhậm luôn ra sức ép Tiểu Như quay về, anh lo Tiểu Như sẽ bị bọn họ chèn ép vào đường cùng.

Đừng nói Lý Ân Tinh, ngay cả Nhậm Phong, Nhậm Huân đều sẽ quyết tranh đấu đến cùng, Tiểu Như bị kẹt ở giữa chắc chắn sẽ vô cùng khó xử.

Bọn họ là loại người thế nào, anh là người rõ nhất!

Trôi qua vài giây sau khi gửi tin nhắn, cuối cùng Huỳnh Vũ Hy cũng vui vẻ mỉm cười, bên trên màn hình hiển thị kỳ thật là tin nhắn được gửi đến từ số của bảo bối.

Huỳnh Vũ Hy khẩn trương mở điện thoại, anh tìm đến hộp thư.

“Huỳnh Vũ Hy, anh từ khi nào tốt với em vậy chứ? Anh cũng giống với Nhậm Phong, đều khẩu phật tâm xà, đều muốn lợi dụng em, em không bị anh gạt nữa đâu. Còn dám nhắc đến chuyện lúc nhỏ, nếu như anh minh bạch, em có cần rơi vào tay của bọn họ hay không? Thứ các người muốn đều nằm trên người em, chỉ cần em không để các người tìm được, các người nhất định sẽ tự động từ bỏ.”

Huỳnh Vũ Hy đọc xong tin nhắn được gửi đến, mặt mũi đen lại như đít nồi, anh căng thẳng soạn tin nhắn gửi đi.

“Tiểu Như, em đừng công tư bất phân như vậy có được không? Chí ít anh cũng ở bên cạnh em 8 năm, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, em sao có thể đem so với Nhậm Phong em chỉ vừa gặp hai năm chứ? Tiểu Như, bởi vì anh Vũ Hy không đúng, làm em phải sợ hãi bỏ đi, nhưng không có nghĩa anh vĩnh viễn trong mắt em đều chỉ là người xấu. Anh Vũ Hy yêu em nhiều như vậy, em không tin anh sao?”

“Bởi vì em tin các người cho nên luôn bị các người thay phiên lừa gạt em, từ việc anh không phải anh của em cho đến việc Nhậm Phong là anh trai của em, em thật sự không thể chấp nhận được. Các người rõ ràng biết rõ quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn nói yêu em, các người đúng là bệnh hoạn rồi!”

“Lẽ nào em vẫn còn vương vấn, cho nên em luôn hy vọng Nhậm Phong không phải là anh trai em sao? Tiểu Như, anh không vui đâu đấy!”

“Em mặc kệ, Huỳnh Vũ Hy, tóm lại mọi người trước sau đều mâu thuẫn, đều có chuyện giấu em, em nhất định sẽ không bị ai trong các người lừa gạt nữa. Bây giờ em chỉ tin sự thật, một mình em sẽ đi tìm sự thật. Tạm thời em không muốn liên quan đến các người, anh và những người khác tốt nhất đừng phiền em, nếu không em sẽ khiến các người không tìm thấy em nữa.”

Huỳnh Vũ Hy nhìn tin nhắn kèm theo biểu cảm được gửi đến từ phía Huỳnh Tiểu Như, lồng ngực tựa hồ bị ai đó bóp chặt, mày đen tinh xảo không do dự hạ xuống.

Huỳnh Vũ Hy cắn chặt răng lợi, nói:

- Tiểu Như, con bé chết tiệt này, em có biết mình đang nói gì không? Anh tìm em hai năm, đổi lại em vì nam nhân khác quy chụp anh xấu xa giống hắn ta, em có phải đã quá vô tình rồi hay không? Nhậm Phong, lúc nào cũng Nhậm Phong, anh thì có chỗ nào không bằng hắn ta chứ? Được, anh không tin anh như vậy thua hắn.

Dù sao trẻ con thích nhất là lời nói ngọt ngào, Nhậm Phong chính là lợi dụng nhược điểm này thôn tính, độc chiếm tình cảm của Tiểu Như, khiến con bé ngày một bị thu hút.

Nếu như anh bây giờ kích động nhất định sẽ khiến quan hệ giữa anh và con bé rạn nứt, hơn nữa sẽ trúng kế của hắn, tốt nhất vẫn là nên biết tiết chế một chút!

Huỳnh Vũ Hy biết rõ bây giờ không phải là thời điểm tức giận, liền đem hết thịnh nộ nén lại, duy trì tâm trạng soạn tin nhắn gửi đi.

“Tiểu Như, anh thừa nhận, hai năm trước anh là một người rất xấu xa, bởi vì ích kỷ của bản thân mà không nghĩ đến cảm giác của em, liên tục ép em thuộc về anh. Nhưng mà những gì bây giờ anh nói đều là thật, Nhậm Phong là anh trai ruột của em, giám định ADN chắc chắn không sai được. Tiểu Như, em đừng cố chấp nữa, tình cảm mà em dành cho Nhậm Phong, căn bản không thể khiến cho hai người có được kết quả tốt. Nếu như em còn không thức tỉnh làm trái với luân thường, người đau lòng đến cuối cùng sẽ là em. Huỳnh gia luôn là nhà của em, anh Vũ Hy vĩnh viễn luôn chờ em quay về. Tiểu Như, anh Vũ Hy yêu em.”

Huỳnh Vũ Hy gửi xong tin nhắn, liền mang điện thoại đặt vào trong áo vest, lúc này, từ bên ngoài, vừa vặn truyền đến tiếng bước chân lạnh lẽo.

Đối phương trong bộ âu phục màu đen lịch lãm vươn tay gõ vào cửa phòng tổng tài đúng 3 tiếng, đồng thời cất giọng băng lãnh nói vọng vào.

- Huỳnh tổng, không biết có làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi không?

Huỳnh Vũ Hy nhận ra người đến là Nhậm Phong, theo quán tính quay đầu, vô thức lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Huỳnh Vũ Hy đáp lại:

- Người đến đều là khách, tôi thật sự không phiền a!

***

- Huỳnh Vũ Hy xấu xa, anh nhất định sẽ không có kết quả tốt!

Huỳnh Tiểu Như nằm trên giường hét lớn, mấy lời này đúng lúc truyền đến tai Nhã Hân, cô cho rằng có chuyện liền từ ngoài chạy vào, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.

Huỳnh Tiểu Như đang cao hứng dừng lại, trố mắt nhìn ra cửa, bắt gặp Bạch Nhã Hân còn chưa kịp hoàn hồn, không khỏi vô tội hỏi:

- Nhã Hân, có chuyện gì xảy ra sao?

Hai tay chống hông, Bạch Nhã Hân cau mày:

- Công chúa à, cô đừng mỗi khi không vui liền chạy đến đây trốn tránh có được không? Nơi đây không biết khi nào sẽ trở thành khu phế liệu đó a! Vừa nãy còn hét lớn như vậy, muốn hù chết tôi sao?

Huỳnh Tiểu Như vờ như không nghe thấy mấy lời này, kéo chăn trùm lên người, cố ý không để Bạch Nhã Hân nhìn thấy bộ dạng vô số tội của nó.

Bạch Nhã Hân đứng ở cửa nhìn lại, cô giận đến tím mặt, tuy nhiên vẫn kịp duy trì tâm trạng, nói:

- Tiểu Như, có thật mọi chuyện bây giờ nghiêm trọng như vậy không? Nghiêm túc mà nói, có thêm một người anh trai thì có gì không tốt? Tại sao mày lại cố chấp không chịu nhận thầy ấy? Nhậm giáo sư rất tốt, thầy ấy cũng rất yêu thương mày, tại sao mày lại bồng bột như vậy chứ? Còn nữa, Huỳnh Vũ Hy gì đó cũng là anh trai mày, mày có cần ghét anh ấy vậy không?

- Huỳnh Tiểu Như: “Ai thèm quan tâm chứ! Bọn họ đều xấu xa như nhau!”

- Tiểu Như, nếu mày không về nhà, người nhà họ Lý nhất định sẽ lo lắng tìm mày. Mày không sợ Lý Ân Tinh đến đây tìm mày sao?

- Huỳnh Tiểu Như: “Lý Ân Tinh gần đây rất bận, làm gì có thời gian tìm mình, anh ta nhất định sẽ không tìm được mình.”

- Còn nữa, Nhậm giáo sư sẽ đau lòng lắm nếu như mày không chịu đến lớp, ngộ nhỡ thầy ấy sinh bệnh thì thế nào?

- Huỳnh Tiểu Như: “Giáo sư của mình đã chết rồi, người bây giờ vừa ngang ngược vừa bạo lực, anh ấy có ra sao mình cũng không quan tâm.”

- Tiểu Như, mày thật sự muốn bọn tao khó xử khi gặp anh Young sao? Nếu như vậy, chuyện của tao và chú đẹp trai Lý Trác Dĩ phải làm thế nào đây?

- Huỳnh Tiểu Như: “Tóm lại đều là trọng sắc khinh bạn, Bạch Nhã Hân xấu xa, tại sao cả mày cũng như vậy kia chứ?”

Bạch Nhã Hân nói đến khan cổ, lại không nghe Huỳnh Tiểu Như nói gì, nhẫn nại trước đó đều tan thành không khí.

Tuy nhiên, Bạch Nhã Hân vẫn giữ được bình tĩnh, nham hiểm hỏi Tiểu Như một câu:

- Tiểu Như, không biết bây giờ nếu như tao gọi thông báo Lý Ân Tinh một tiếng, anh ta có khẩn trương chạy đến quan tâm mày không a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.